Lấy chồng được 10 năm…nhiều lúc thấy mệt mỏi thật.
Ko biết chị em, các bạn đồng trang lứa như mình thì sẽ làm thế nào nhỉ?
Mình năm nay 34 tuổi…mình và chồng bên nhau 15 năm, yêu nhau từ năm mình 19 tuổi, đến năm 24 tuổi thì 2 đứa về chung 1 nhà, đến giờ là được 10 năm, chúng mình đã có 2 cháu, 1 cháu 8 tuổi, 1 cháu 6 tuổi (học lớp 3 và lớp 1 rồi).
Ngày trước yêu nhau lúc còn là sinh viên, rồi mới ra trường thì cũng vô tư, cuộc sống ai người nấy lo, có bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, nhưng lập gia đình rồi lại khác.
Ban đầu lấy nhau về thì vì mình lương thấp hơn, cũng 1 phần anh hơn mình 2 tuổi, ra trường trước, kinh nghiệm công việc cũng ổn định hơn nên ngày ấy cũng tranh luận, cãi nhau 1 thời gian là gia đình có 2 người, 1 người thì đi làm kiếm tiền, 1 người sẽ chú trọng việc chăm lo cho gia đình, chứ cả 2 đi làm kiếm tiền thì ai lo cho gia đình, sau này con cái hư thì tiền bao nhiêu cũng hết thôi…chưa nói đến sức khỏe, con cái ốm đau thì tiền nong chữa bệnh này kia bao nhiêu cho đủ…Vậy là chốt phương án mình sẽ chăm lo cho gia đình, tập trung việc nhà, con cái, để chồng đi làm kiếm tiền, từ ấy mình chọn 1 công việc phù hợp cho những việc gia đình, đi làm muộn 1 chút, công việc cũng tự do 1 chút, đc về sớm 1 chút, để còn đưa con đi học, đón con về…mức lương của mình ngày trước chỉ có 5-7tr/1 tháng, giờ chục năm nhiều lần đổi việc thì cũng chỉ 10-12tr/1 tháng.
Mà việc nhà thì nhiều, từ việc đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp, rửa bát, chăm lo con cái tất cả việc gì cũng đến tay, còn chồng thì giúp gì đc thì giúp.
Mình cũng đã cố gắng rất nhiều, nhiều lần cũng mệt mỏi, nhịn vì nhiều khi chồng bảo cơm ko ngon, giặt quần áo ko sạch, sao nhà bụi bẩn thế…rồi những lần chồng đi làm về giận cá ch*m thớt như kiểu “Giờ này mà còn chưa có cơm à?”, “Cơm nước thế này à?”, “Quần áo hôm qua nay chưa giặt à?”…v…v… bình thường thì chẳng sao nhưng cứ ấm ức gì thì lại coi mình như cái nơi để trút giận, xả cái bực tức…mình cũng vì gia đình nên nhẫn nhịn, rồi ở nhà thì vậy, ra ngoài lúc nào cũng phải tỏ vẻ là 1 gia đình hạnh phúc, chồng đi làm kiếm tiền, vợ ở nhà lo cho gia đình ấm êm.
Thì mình cũng nghĩ sau này con cái lớn, tự ăn, tự uống, tự lo được cho bản thân chúng nó thì mình đỡ vất vả…nhưng ko, đứa thứ 2 lên lớp 1 rồi…giờ cũng dần ổn định thì dạo gần đây chồng mình lại nói chuyện với mình đúng theo kiểu:
– Thôi giờ 2 đứa nó đi học lớp 1, cũng ko vất vả như trước, bây giờ em cũng tập trung kiếm tiền đi. Giờ tháng 10-12tr sau này làm sao đủ lo cho 2 đứa.
Câu chuyện nó ko chỉ dừng lại ở đó, mà chồng mình ngày ngày tháng tháng nói về vấn đề ấy, ý là giờ mình cũng phải tập trung đi làm kiếm tiền rồi nói nào là bằng tuổi mình chúng nó kiếm đc này kia:
– Cái H bạn anh cũng 2 đứa, mà giờ tháng nó kiếm 30-40tr.
…
– Có cái Ma* ấy, nó lại chả 3 đứa, tháng cũng 20-30tr, nó còn vất vả hơn em nhiều!
…
– Cái Tra** còn đang nuôi cả chồng nó ý, lương nó gấp đôi chồng, à ko phải gọi là thu nhập chứ?
…
Hôm nay đáng nhẽ mình ko viết những lời này đâu, nhưng mình mới cay quá, như giọt nước tràn ly, mình nói “Thế sao anh ko lấy mấy chị ấy làm vợ ý, lấy em làm gì? Chắc tầm anh thì khướt mới với tới được!”
Thì chồng mình liền t** mình 1 cái bảo: “Mày đừng có nghĩ là mày giỏi, tao lấy mày là phước tổ nhà mày rồi đấy!”
Thực ra mình cũng biết trong lúc nóng giận thì ai cũng có cái sai, nhưng nghĩ lại cũng thấy buồn, mình lại im lặng, thôi nhịn 1 chút cho gia đình ấm êm nhưng mình vẫn lo sợ 1 ngày, mình sẽ ko thể chịu được nữa…
Những lúc thế này lại nhớ những ngày bầu bí, có lần chồng mình nói “Cứ làm như cả thế giới có mỗi em bầu vậy mà kêu…”
Mình cũng biết ngoài kia còn rất nhiều người đàn ông tốt, người chồng tốt, chồng mình chắc cũng chỉ là số nhỏ thôi nhưng cũng muốn tâm sự 1 chút…ít ra đc trải lòng mà ko ai biết mình là ai, nhận đc 1 chút an ủi thì cũng đỡ phần nào mà mọi người…
Facebook Comments