Giờ mình đã hiểu “Tán tận lương tâm” là như nào?
Anh trai mình, sinh năm 87, cựu sinh viên trường (K47), anh cũng chính là động lực giúp mình thi đỗ NEU, mình là K54. Anh sau khi học xong thì ở lại Hà Nội làm việc, sau 1 thời gian làm việc thì anh cũng đầu tư kinh doanh.
Đến năm anh 28 tuổi anh đã có cả nhà, cả ô tô, cũng rẻ thôi nhưng ngày ấy thì cũng phải gọi là đỉnh cao ở trong xóm mình vì phần lớn mấy anh chị trong xóm học xong cấp 3 thì sẽ đi làm luôn, ít người thi lên đại học lắm, mà có thi thì cũng chỉ học trung cấp, cao đẳng, còn anh mình thì vừa học giỏi lại làm cũng giỏi…Thời gian sau còn gửi tiền về xây nhà, mua đất cho bố mẹ…bố mẹ mình còn nói anh giữ lại mà dùng, đầu tư thì anh cười nói “Con bây giờ chưa có gia đình, con gửi về cho bố mẹ cũng để cảm ơn bố mẹ đã nuôi con, ko có bố mẹ, ko có con ngày hôm nay. Sau này con lấy vợ con cũng phải lo cho gia đình con nữa… lúc ấy có khi ko dành đc nhiều thời gian, tiền bạc cho bố mẹ nữa thì bố mẹ thông cảm cho con nhé!” thật ra bố mẹ mình cũng chẳng cần gì nhiều, khi ấy thì nhà cửa cũng có, lương hưu cũng đủ sống, bố mẹ thì luôn mong cho con cái vui vẻ hạnh phúc là được…
Mọi chuyện thay đổi từ khi anh lấy vợ, tất nhiên, anh phải lo cho gia đình mình rồi…ngày ấy, anh có gì tốt đẹp đều dành cho chị hết, anh chị sinh được 1 cháu trai, anh chị vẫn thuê giúp việc, vẫn chăm cháu đến khi cháu cai sữa thì gửi về cho ông bà chăm…căn bản vì anh cũng bận bịu, công việc phải đi làm suốt, ko có thời gian chơi với con, cứ vào Nam ra Bắc, còn chị thì mình ko biết cụ thể như nào nhưng lúc anh đưa con về thì anh nói là chị cũng bận công việc, tối thì gặp khách hàng này kia nên con toàn để giúp việc chăm, thôi thì gửi về ông bà xong anh chị gửi tiền nhờ ông bà chăm, chẳng đâu bằng gia đình…thậm chí anh còn bảo là thuê giúp việc nhưng bố mẹ mình bảo ko cần, bố mẹ chăm được…Cuối tuần anh chị có thời gian hoặc trong tuần có việc gì gấp gáp lắm thì mới về…
Ngày ấy mình biết, anh mình rất chiều chị, mà đấy là tính của anh, trước khi lấy vợ thì anh cũng rất chiều các em, cũng chiều bố mẹ nữa, có thời gian là đưa bố mẹ đi chơi, đi du lịch, mua quần áo cho bố mẹ, mua cả vàng tặng nữa, anh tính mua cả ô tô nhưng bố mẹ ko biết đi…nên thôi cần thì bắt taxi, thuê xe đi, chứ có tuổi lái cũng mệt, mà còn tốn tiền mua ô tô nữa…Quay lại phần chị, để mà nói chiều cỡ nào thì gần như có bao nhiêu, anh đưa hết cho chị tiêu, anh thì quần áo giày dép, đồ dùng cũng bình thường thôi nhưng chị toàn quần áo, túi xách hàng hiệu, ko phải mấy trăm triệu thì cái túi cũng phải 50-60 thậm chí 100tr cũng có, có đôi giày cả 15-20tr, đồng hồ, trang sức…rất nhiều. Ko những thế, anh bận bịu công việc nhưng cũng ko cấm chị đi chơi, giao lưu…chị hay đi du lịch cùng bạn bè, ở thì ở khách sạn toàn 5 sao, resort, thậm chí đi cả nước ngoài…mà chị có cần đi làm đâu, nghe nói làm ở chỗ họ hàng gì đó, thích thì đi mà ko thích thì thôi, mỗi tháng 5-7tr gọi là có.
Anh từng nói với mình “Anh ko hưởng thụ được thì cho vợ, con, gia đình hưởng thụ, kiếm tiền ra để vậy mà…”
Nhưng rồi 1 ngày cách đây 4 năm…anh mình mất do tai nạn giao thông, anh đi xe máy trên đường sang nhà bạn chơi thì đúng lúc chiếc xe tải đi ngược chiều bị nổ lốp, lao thẳng vào anh…khi mọi người đến thì mọi chuyện cũng đã muộn. Chị hôm ấy còn đang du lịch trong Quy Nhơn, phải nửa ngày sau mới về đến nơi, khi ấy mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ chờ chị về để bàn lo hậu sự cho anh…
Ngày anh mất, chị cũng ko rơi 1 giọt nước mắt nào…ban đầu mình cũng ko nghĩ gì xa, chỉ nghĩ là chắc chị cũng mạnh mẽ, chứ 1 người đàn ông, 1 người chồng luôn hết mình vì gia đình, vì vợ con thì vợ nào chẳng thương chồng, lại còn đc chiều nữa…
Anh mình mất để lại toàn bộ tài sản cho chị, gồm căn nhà, chiếc xe ô tô, sổ tiết kiệm hơn 2 tỷ, cùng với đó anh cũng được bảo hiểm các loại chi trả khoảng hơn 2 tỷ nữa. Cụ thể bao nhiêu mình ko biết nhưng đại loại bố mẹ mình bảo là để lại cho chị hết…để chị lo cho chị và cho con…tính ra ngày anh mất, mình tính sơ sơ căn nhà chung cư + 2 mảnh đất ở quê, chiếc ô tô, 2 tỷ tiết kiệm, 2 tỷ bảo hiểm còn chưa kể cổ phần của anh kinh doanh đầu tư ở đâu gia đình ko biết thì con số phải lên đến hơn 10 tỷ để lại…
Cứ nghĩ với số tiền đó, chị sẽ ko phải lo về cuộc sống của 2 mẹ con…vậy mà, cháu thì cứ gửi ông bà chăm lo rồi cho đi học, tiền hàng tháng chị gửi được về đúng 10tr, được khoảng 2 năm thì ko gửi nữa…do “Kinh tế khó khăn”. Cùng với đó, trong 4 năm, chị đổi 2 lần ô tô, ban đầu chị bán chiếc xe cũ của anh đi để đổi sang xe Mẹc nghe đâu gần 1,8 tỷ…rồi lần gần nhất là cách đây hơn 1 năm thì đổi sang xe BMW…cũng hơn 2 tỷ, rồi chị lại tiếp tục mua túi, mua đồ hiệu, lúc anh còn sống thì mua túi tầm 50-100tr, anh mất rồi mua cả cái túi 600-700tr, bố mẹ mình còn bất ngờ bảo “1 cái túi gì mà bằng cả mảnh đất, bằng cả cái ô tô thế con”. Đồng hồ thì 300-400tr, nhẫn kim cương cũng cả nửa tỉ. Chị chỉ biết lo cho bản thân mình, tuyệt nhiên bố mẹ mình ko có phần trong đó…chị gửi con mà cả tuần ko gọi điện, phải bố mẹ mình chủ động gọi hỏi chị có về ko thì chị mới nghe máy…rồi lại đâu vào đấy…
Mình hỏi bố mẹ mình là sao chị cứ để con cho bố mẹ chăm xong đi như vậy mà bố mẹ chấp nhận à thì bố mẹ mình bảo “Dù sao cũng là cháu nội nhà mình…” mình bảo “Là cháu nội nhưng chị ấy là mẹ mà, sao có thể để con như vậy”
Để rồi cách đây khoảng nửa năm, chị bảo với nhà mình là đã hết tài sản anh để lại, phải bán nhà…rồi chị giải thích là quần áo, giày dép, đồ hiệu chỉ để lòe thiên hạ, để đầu tư nhưng thua lỗ, phải bán đi trả nợ…rồi chị nói xin lỗi bố mẹ mình, chị xin phép vào Nam vừa để đỡ nợ, vừa để gây dựng lại…bố mẹ mình nói giờ tài sản để hết lại cho chị rồi thì chị có quyền quyết định. Bố mẹ mình cũng thương chị như thương anh vậy…vậy mà.
Cách đây 2 tuần thì mình nhận được tin chị lấy chồng. Hóa ra tài sản của anh để lại chị ko đầu tư gì, toàn để ăn tiêu, chơi cho bản thân, cái đợt chị bảo bán nhà vào Nam thật ra ko nợ nần ai cả, mà là theo trai vào trong Nam, sợ ngoài này mang tiếng nên là đi luôn…lấy 1 người kém chị 2 tuổi. Vậy là chồng mất, chị bỏ con, vào Nam lấy chồng xong cũng ko thèm liên lạc gì với con nữa, có lần bố mẹ mình hỏi sao chị làm vậy thì chị chỉ nói xin lỗi, giờ chị ko liên quan gì đến nhà mình nữa, cháu thì nhờ ông bà nuôi giúp, dù sao cũng cần có hạnh phúc riêng…
Viết đến đây, mình vừa thấy thương anh, vừa thương bố mẹ, mà thương cả cháu…thương cả gia đình, trừ chị. Mình đến giờ đã hiểu được câu nói “Tán tận lương tâm” là như nào, dù sao cháu cũng là con chị, vậy mà chị nỡ bỏ cháu đi, cũng ko để lại bất kể tài sản gì dù chỉ là 1 đồng…lại còn nói bản thân muốn có hạnh phúc riêng.
Vậy con chị thì sao? Vậy những gì mà anh trai mình đã làm cho chị thì sao…? Có lẽ chị ko nghĩ tới hoặc chị ko muốn nghĩ tới nữa rồi! Có lẽ bây giờ chị chỉ nghĩ tới bản thân mình mà thôi.
Facebook Comments