37152: Thứ cháu cần là sự tôn trọng, chứ ko phải là tiền bạc hay vật chất của nhà 2 bác!
Có ai từng ra mắt nhà bạn trai mà nói ra câu ấy ko? Mình cựu sinh viên K55, mình và anh ấy yêu nhau từ khi mình mới là sinh viên năm nhất đại học, còn anh năm 2 **U…thật sự ngày ấy yêu nhau vô tư, chẳng biết gia cảnh nhà anh như nào, anh cũng ko quan tâm nhà mình ra sao, chỉ biết gặp nhau, nói chuyện, thấy tư tưởng cũng hợp đi chơi với nhau 4 buổi anh tỏ tình thì mình đồng ý. Thời gian yêu nhau cũng nhẹ nhàng, anh là 1 người nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp, đôi lúc lại biết pha trò cho mình cười, với mình thì cũng ko có tiêu chuẩn gì cao, chỉ cần ở bên 1 người khiến mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là OK.
Nhưng sau này yêu nhau thì mình mới biết anh có điều kiện hơn mình nghĩ, bố mẹ đều làm kinh doanh về xây dựng, ngoài ra còn đầu tư BĐS, họ hàng cũng người trong Nhà nước làm to, người làm doanh nghiệp, công ty nhựa, công ty sắt thép, đá xây dựng…v…v… (kiểu anh chị em rủ nhau kinh doanh vậy).
Và bố mẹ anh có chung tư tưởng là muốn anh lấy 1 người vợ phải môn đăng hộ đối, phải xứng tầm, ko chỉ anh mà gia đình bên phía nhà gái cũng vậy, vì bố mẹ anh từ đời ông bà có điều kiện, bố mẹ cũng học thạc sĩ mà ngày xưa thạc sĩ thường sẽ làm Nhà nước hoặc nơi cần bằng cấp nhưng bố mẹ anh lại kinh doanh ngoài, ý là cũng giỏi 3 đời…lại còn giàu có nữa nên bố mẹ anh, họ hàng nhà anh ko hề thích mình, mình thì cũng ko rõ ko ưa như nào vì hỏi anh ấy ko nói, chỉ bảo khi nào gặp rồi nói chuyện thì sẽ biết sau…anh ko muốn qua anh thì nó lại là 1 câu chuyện khác.
Năm đó mình 24 tuổi, công việc cũng ổn định, thu nhập 1 tháng khoảng 20tr (cả làm ở công ty cả nhận thêm job ngoài)…mình cũng tự tin ra mắt bố mẹ anh nhưng rồi mọi thứ như sụp đổ.
Mẹ anh nói mình học trường ấy ko xứng đáng với anh vì anh học trường **U, trường mình học chỉ là bình thường (mình ko có ý so sánh giữa các trường mà ý là mẹ anh nói ra thế để mình thấy đẳng cấp khác nhau), rồi nói là anh đang học thạc sĩ, chuẩn bị xong trong khi mình vẫn đang chật vật đi làm.
Mẹ anh còn nói là do bố mẹ là lao động phổ thông, chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm nên cũng ko biết dạy con, ko biết chọn người. Ko phải cứ thích, cứ bám lấy là nhà người khác cho cưới.
Mẹ anh nói là chắc thấy anh có nhà, có xe rồi mình muốn bám trụ lại Hà Nội nên tìm 1 người như anh mặc dù biết là mình yêu anh khi anh chỉ ở trọ tại Hà Nội (vì khi ấy anh chưa xác định đc làm ở đâu nên chưa mua nhà trên này).
Mẹ anh cũng nói là có lẽ do 2 gia đình quá khác nhau, văn hóa khác nhau nên sẽ rất khó nói chuyện, ngay từ việc ra mắt này, từ hành động ăn uống, đi lại, cư xử, lời nói của mình cũng đã khác rất nhiều so với mẹ anh nghĩ.
Mẹ anh nói mình là tưởng thu nhập 20tr là cao nhưng thật ra cũng chẳng bằng 1 phần số tiền mẹ anh gửi tiết kiệm cho anh lãi hằng tháng…(Mình hồi đó tính sơ sơ là nếu 20tr 1 tháng thì 1 năm khoảng 250tr, lãi suất ngân hàng 7% 1 năm thì chắc anh được gửi khoảng 4 tỷ, nhưng con số thật cũng còn nhiều hơn).
…v…v…nói chung là trong buổi hôm đó, vì bố mẹ anh ko ưa mình nên mẹ anh thay mặt gia đình nói tất cả, từ cuộc sống, đến thu nhập, đến học thức, bằng cấp, mẹ anh đưa ra mọi lý do để mình cảm thấy ko phù hợp. Mình trước khi về cũng nói “Thứ cháu cần là sự tôn trọng, chứ ko phải là tiền bạc hay vật chất của nhà 2 bác!”
Sau buổi hôm đó, mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có nên mặc kệ để tiếp tục tình cảm ấy hay thôi, ko yêu người này thì yêu người khác. Hóa ra trước đó anh ko đề cập đến chuyện tiền bạc, tài sản vì anh sợ mình tự ti, với lại anh cũng chỉ muốn 2 đứa yêu là yêu thôi, đừng nhắc đến giàu nghèo…là vậy.
Nhưng khi mình nói với bố mẹ mình thì tất nhiên bố mẹ mình bảo, nghèo cho sạch rách cho thơm, bố mẹ yêu nhau, lấy nhau từ khi bố mẹ 2 bàn tay trắng đến bây giờ, vẫn vui vẻ, hạnh phúc, con cái vẫn khỏe mạnh, chăm ngoan, học giỏi…chẳng việc gì mình phải như vậy, để rồi sau này họ khinh mình, khinh cả bố mẹ mình, bố mẹ mình thì có thể vì con mà nhịn được nhưng ko muốn thấy mình vì đó mà ko hạnh phúc…
Nên mặc dù vẫn còn yêu, mình vẫn quyết định dừng lại vì mình mong muốn, mọi thứ nhẹ nhàng với mình, với anh hơn… chúng mình còn trẻ, còn nhiều cơ hội.
Thời gian thì cũng qua đi, đến năm 2022 sau đợt dịch thì mình lấy chồng, chồng mình lại là bạn cấp 3, duyên số 2 đứa gặp nhau trong 1 job chung và cũng nhanh chóng đi tới kết hôn vì khi ấy kinh tế cũng ổn, chúng mình cùng quê, cùng học cấp 3, nhà cũng gần nhau nên tìm hiểu cũng nhanh chóng…mà cũng đến tuổi rồi…cưới thôi =)). Thật sự đến thời điểm này, mình vẫn vui vẻ, hạnh phúc vì thấy việc buông bỏ tình yêu cũ, đến với chồng mình hiện tại là điều đúng đắn.
Còn anh, anh cũng tìm được 1 người môn đăng hộ đối nhưng thi thoảng anh vẫn cố gắng liên lạc với mình, có điều ko muốn lùm xùm, ko muốn phức tạp nên mình lần nào cũng phũ với anh, lần thì ko liên lạc, lần thì nói thẳng mình có ng khác rồi (lúc đó chưa lấy chồng, chưa yêu ai), đến gần đây thì nói là mình có chồng rồi hi vọng đừng làm phiền…(có thể anh thấy lựa chọn ngày ấy là hối hận, vì nghe theo gia đình mà ko được hạnh phúc như mong muốn)…
Mình thấy bố mẹ, ông cha ta nói cũng đúng “Yêu là 1 chuyện, cưới là 1 chuyện khác”… yêu thì chỉ là câu chuyện của 2 đứa, còn cưới, là câu chuyện hàng chục năm, là cả đời người, nên phải suy nghĩ thật kĩ khi chọn người mình lấy làm chồng…Yên tâm là khi cánh cửa này khép lại, sẽ có 1 cánh cửa khác mở ra…cánh cửa đó luôn chào đón chúng ta đến với những niềm hạnh phúc mới!
Facebook Comments