36980: Tự dưng mất việc có đáng sợ không?
Hà Nội mấy ngày nay mưa nồm, thời tiết âm u kéo theo lòng người cũng trùng xuống.
Đang đứng đợi xe ôm, tôi thấy góc đường đối diện, Thanh khẽ len theo dòng người hối hả trèo lên chiếc xe bus quen thuộc để về nhà.
Thanh là cô em đồng nghiệp mới được điều chuyển sang phòng tôi làm việc. Hôm nọ, ngồi nói chuyện vu vơ, Thanh kể:
– Vợ chồng em cưới nhau được 3 năm. Vì mới sinh em bé nên chúng em đón mẹ lên Hà Nội để tiện bề chăm con cho em đi làm lại. Cả gia đình nhỏ chen chúc trong căn phòng trọ vỏn vẹn 35 mét vuông thôi nhưng vẫn rất ấm cúng và vui vẻ. Mẹ em trông bé vất vả cả ngày rồi nên tan làm một cái là em phải phi về ngay để phụ nấu cơm tối.
– Chả trách, hôm nào tan làm, chị cũng thấy em dùng thân thủ phi phàm lao như bay ra trạm xe bus.
Góc bàn làm việc của Thanh luôn dán chằng chịt danh sách những thứ em cần phải mua, những dự định chi tiêu trong tháng, những khoản thu chi eo hẹp… Chúng được khoanh đỏ, gạch chéo, hoặc tích xanh tùy từng mục đích em cân nhắc.
Ra Tết được hơn 1 tháng, công ty tôi có quyết định cắt giảm nhân sự và Thanh là một trong số đó.
Nhận email chỉ còn tiếp tục công việc quen thuộc thêm vài ngày nữa đã làm em hẫng đi vài nhịp.
Trong khi chỉ mới đây thôi, cả phòng ngồi ăn cơm trưa còn nhắc tới làn sóng lay off sau Tết khiến người người thất nghiệp. Nhưng không ngờ, giây phút này, chính Thanh lại là người trải nghiệm cảm giác mà không ai mong muốn ấy.
Thanh ngơ ngác nhìn đống danh sách dài dằng dặc trước mặt như thể muốn sắp xếp lại toàn bộ vì sự thay đổi tới đây.
– Chị ơi, em mông lung quá. Em chẳng biết bắt đầu từ đâu bây giờ. Em đã gắn bó ở đây quá lâu, đến nỗi em không còn nhớ cảm giác đi xin việc là như thế nào, tờ CV phải trình bày ra sao hay lúc phỏng vấn phải nói những gì?- Thanh giãi bày.
Tôi lặng người, chỉ biết khẽ ôm em an ủi.
Thanh hết nhìn ảnh con lại quay sang nhìn tấm ảnh gia đình nhỏ hạnh phúc được dán ngay ngắn bên cạnh máy tính để bàn. Có lẽ em biết mình không có thời gian cho việc rầu rĩ và chìm đắm trong buồn bã. Thế là em ngồi ngay ngắn, vỗ vỗ vào khuôn mặt còn vương vài giọt lệ đang lăn dài trên má.
Tôi thấy em tham gia vào tất cả các nhóm tìm việc làm trên facebook, trau chuốt cập nhật chiếc CV được các đồng nghiệp chia sẻ, hỏi han vài chỗ bạn bè thân quen…
Trông em mới thật giống cô sinh viên vừa ra trường, hăm hở mang theo tấm bằng và lá thư xin việc với đầy niềm tin rằng sẽ có một bến đỗ thật tốt phía trước.
Hà Nội, cần lắm một tia nắng lúc này. Tia nắng ấy sẽ hong khô những vệt nước mắt ban trưa và tô màu lấp lánh trên hành trình mới của Thanh những ngày sắp tới.
Giờ đây, có lẽ mất việc chẳng còn đáng sợ với Thanh nữa, vì em đã sẵn sàng gõ một cánh cửa mới và chắc chắn cánh cửa sẽ mở ra với ánh sáng ngập tràn.
Facebook Comments