37089: Cuộc sống luôn có những khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy…
Đi làm về cũng muộn, trên đường về thấy quán bún riêu vẫn còn mở nên ghé vào ăn tạm 1 bát rồi về tắm rửa đi ngủ là vừa. Mình vào trước, gọi xong đồ ngồi chờ thì đúng lúc sau, có 1 ông cụ khoác áo mưa, tay chống gậy, 1 bên là túi đồ nho nhỏ toàn những đồ linh tinh như nhặt ở thùng rác về…nhìn qua thì mình đoán là người ăn xin, vô gia cư gì đó…ông vừa hỏi anh chủ quán:
– Chú ơi ở đây bao nhiêu 1 bát…
Thì anh đã cười bảo:
– Ông ăn gì ông gọi nhé, nay con mời ông 1 bát.
– À thế cảm ơn chú, cho tôi 1 bát bún riêu.
– Bún riêu ko à ông? Ông có ăn thêm gì ko con lấy cho.
– Thế thôi là được chú à! Cảm ơn chú.
Ông ngồi vào nhưng cũng có ý, ngồi nép 1 chút ở 1 góc bàn, chỗ đó ko có ai ngồi, cũng ko làm ảnh hưởng tới những người xung quanh, đồ đạc ông còn để ngoài vì sợ sẽ làm bẩn, anh chủ quán sau khi mang đồ ra cho mình và ông (bát của ông đầy đủ rau thịt mọc, đầy ự luôn) thì ra ngoài cửa, cầm đồ của ông để lại bên cạnh ông:
– Bao nhiêu đồ quý giá thế này, ông để ngoài nhỡ mất thì sao?
Rồi anh cười, nụ cười khiến mọi người vui lây ấy. Xong trong lúc ngồi chờ khách, anh quay ra hỏi ông:
– Nhà ông ở đâu? Con cháu ông đâu?
Thì ông bắt đầu kể, ông bảo là ko có nhà, nay đây, mai đó, sống ở cái khu gì mà gần cầu Long Biên nhưng mà là người ta cho ở nhờ thôi, nhà còn 2 đứa cháu, bố mẹ mất do bị tai nạn, bà thì cũng mất lâu do tuổi già sức yếu, 2 đứa bé cứ lang thang… (đoạn này ông vừa kể vừa ăn, mình vì ngại quá nên chữ nghe được chữ ko), lúc ông kể xong thì:
– Thế tí cháu làm 2 phần cho 2 đứa xong ông mang về cho 2 đứa ăn nhớ!
– Cảm ơn chú!
Lúc ông ăn xong, thì anh ấy có chuẩn bị 2 phần vào túi bóng, xong mang ra cho ông, ông mặc lại chiếc áo mưa, cầm đồ cùng 2 phần bún, lúc đó anh chủ quán móc trong túi ra:
– Cháu bán hàng cũng ko có nhiều, biếu ông 200 nghìn, ông để dành để mua đồ ăn nhớ!
Ông lúc đó từ chối, nhưng anh ấy cứ cố bỏ vào túi cho ông, cuối cùng ông cũng nhận và cảm ơn, nở 1 nụ cười thật tươi, mình ngồi đó nhìn anh chủ quán cũng thấy vui lây…
Chợt nhận ra, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống lại rất nhiều người ko bằng mình, họ kiếm ăn từng bữa, như mình còn đầy đủ gia đình, bố mẹ, anh em, còn sức khỏe, xe có, nhà thì chưa có nhưng cũng ở thuê đầy đủ tiện ích…vậy mà đôi lúc có 1 chút vất vả đã nản…
Tâm sự 1 chút thôi, hi vọng câu chuyện của mình sẽ giúp mọi người có 1 niềm vui nho nhỏ cuối ngày…
Facebook Comments