• Skip to primary navigation
  • Skip to main content
  • Skip to primary sidebar

Cap3 Confessions

Góc tâm sự, chia sẻ đến mọi người

  • Home
  • Confessions
  • E-Learning
  • Y tế
  • Privacy Policy
  • Show Search
Hide Search

Môn đăng hộ đối là như vậy sao hả mẹ?

admin · May 6, 2025 · Leave a Comment

37323: Môn đăng hộ đối là như vậy sao hả mẹ?

Mình năm nay 24 tuổi, đang định cư ở Đức. Trước đây, khi còn ở Việt Nam, mình làm kế toán cho một công ty sản xuất tại TP.HCM. Ba mẹ mình đều có công ty riêng nhưng đã ly hôn, rồi ba mình cũng mất vào năm ngoái. Khi đặt chân lên Sài Gòn, mình không muốn về quê làm việc – một phần vì muốn khám phá cuộc sống, một phần cũng không muốn sống cùng mẹ trong cuộc sống riêng của bà.

Chuyện tình cảm của mình trôi qua rất bình yên. Dù có những buổi hẹn hò, ăn uống, cà phê, xem phim, đi dạo… nhưng quả thật, mình chưa từng rung động – cho đến khi gặp anh ấy.

Mình gặp anh trong một triển lãm, hội nghị về ngành CNTT. Khác với những người đi cùng, họ thể hiện khá nhiều về bản thân và những điều không liên quan, khiến mình có cảm giác như đang tham gia một buổi ghi hình hẹn hò hơn là một hội nghị chuyên ngành. Anh chỉ đưa name card và nói:

“Chào em, anh tên là X, đang làm về mảng Y của công ty Z. Em cứ tham quan các gian hàng, nếu cần gì thì gọi anh nhé.”

Là một cô gái mới đi làm một năm, hoàn toàn mù mờ về công nghệ, mình như gặp được chiếc phao cứu sinh. Theo phản xạ tự nhiên, em buột miệng:

“Ôi may quá! Em đang không biết phải bắt đầu từ đâu ạ. Anh X đi đâu thì cho em đi cùng với nhé.”

Thế là chúng mình tự tách khỏi đám đông, đi đến từng gian hàng, từng tầng lầu, từng phòng họp.

Mình ấn tượng với khả năng hiểu biết của anh. Anh đặt câu hỏi với các công ty, trao đổi về kỹ thuật như một chuyên gia, nhưng cách anh giải thích cho mình – một người mới lại vô cùng dễ hiểu. Mọi người đều khen anh thông minh và hiểu biết. Tự nhiên đi cùng anh, mình cũng thấy tự hào dù chẳng là gì cả.

Hôm đó chỉ dừng lại ở việc biết tên nhau. Sau đó, chúng mình có kết bạn Zalo nhưng không có cơ hội nói chuyện. Một hôm, khi mọi chuyện từ gia đình, sếp, công việc đến các mối quan hệ bạn bè khiến mình chán nản, mình khóc nhiều, tâm trạng tiêu cực. Mình đăng một story:

“Mình thích mưa, vì trong cơn mưa sẽ không ai thấy mình đang khóc…”

Trong danh sách bình luận, anh ấy khác biệt:

“Thường khi buồn, có người sẽ thích ở một mình, có người lại muốn chia sẻ với ai đó. Nếu em không muốn ở một mình, tối nay anh mời em ăn tối nhé.”

Đúng như anh nói, mình thích ở một mình. Nhưng lúc đó, cả lý trí và con tim mình đều đồng nhất:

See also  37009: Hết lòng để rồi chồng ngoại tình…

“Dạ vâng, em cũng muốn gặp anh.”

Chúng mình đi ăn và trò chuyện. Những câu chuyện anh kể, những gì anh chia sẻ và cách anh khai thác thông tin từ mình khiến mình cười suốt. Anh bảo:

“Anh là người tích cực, nên muốn gặp gỡ những mối quan hệ tích cực để có thể thúc đẩy nhau cùng tiến lên.”

Cách anh truyền năng lượng khiến mình thích anh nhiều hơn.

Chúng mình nói chuyện nhiều hơn, gặp nhau thường xuyên hơn. Anh làm Presales/Sales về CNTT nhưng lại hiểu cả nghiệp vụ kế toán của mình, thậm chí còn hướng dẫn mình cách xử lý công việc. Có lần, mình gặp vấn đề liên quan đến thuế, cần tìm người để hỏi thì anh đã chủ động giúp mình giải quyết.

Dần dần, chúng mình dành cho nhau nhiều thời gian hơn. Cảm giác lúc nào cũng muốn nói chuyện và gặp nhau cứ lớn dần. Thậm chí, chỉ cần thấy một poster chia sẻ của anh về trận bóng đá, chủ nhật đó mình đã tự đi một mình lên sân bóng – đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính – chỉ để xem anh thi đấu. Khoảnh khắc đó, mình mới thực sự thấy được sự tập trung và tinh thần của anh, một cảm giác cuốn hút khó tả.

Rồi chuyện gì đến cũng đến. Khi ba mình mất, dù gia đình đã chuẩn bị tâm lý để ba không phải chịu thêm đau đớn, nhưng giai đoạn đó vẫn khiến mình đau buồn khôn xiết. Mọi ký ức tuổi thơ, những ngày gia đình hạnh phúc ùa về. Mình báo tin cho anh, anh chỉ nói:

“Giữ gìn sức khỏe nhé, em còn phải là chỗ dựa cho em trai nữa.”

Ba mình có doanh nghiệp riêng nên rất nhiều người đến viếng. Tối ngày thứ hai, sau khi ăn xong, mình thay chú Út ngồi ở vị trí đón khách. Khi đang uống nước, mình bất giác nhìn sang bàn phía xa – anh ở đó, lặng lẽ nhìn mình. Khoảnh khắc ấy, mình thật sự cảm động. Một người vừa tử tế trong lời nói, lại luôn hành động đúng lúc. Anh luôn xuất hiện khi mình cần một điểm tựa nhất, và mình biết, trái tim mình đã rung động trước anh.

Những tín hiệu từ vũ trụ đã điểm. Khi cả hai đã hiểu nhiều về nhau, chúng mình đến với nhau bằng một nụ hôn kéo dài gần một tiếng đồng hồ, và trong sự tự nguyện, chuyện đó cũng đến ngay ngày đầu tiên nói lời yêu. Mối tình đầu, nụ hôn đầu, lần đầu tiên của mình – đều thuộc về anh. Ở bên anh, luôn là những khoảnh khắc mình cảm thấy bình yên nhất.

Tình yêu lúc đó bao trùm tất cả. Một cô gái kiêu kỳ, luôn được ba mẹ dạy rằng tình yêu phải “môn đăng hộ đối,” phải được gia đình duyệt trước. Nhưng bản thân mình đã cuốn vào thế giới của anh mất rồi.

See also  Mày đi đứng kiểu gì mà bị phạt 40tr tiền vượt đèn đỏ thế?

Chúng mình quen nhau được năm tháng. Cùng nhau đi du lịch nước ngoài, theo anh công tác, được anh giới thiệu với bạn bè, rồi gặp ba mẹ anh khi bác vào Sài Gòn. Ba mẹ anh là giáo viên về hưu, tri thức và dễ gần, đặc biệt mẹ anh rất phúc hậu. Hôm ra mắt, mình mua tặng bác gái một chiếc túi xách, tặng bác trai một cây bút.

Bác gái bảo anh không báo trước nên bác không kịp chuẩn bị gì, chỉ hẹn hôm nào về quê, bác sẽ đãi mình những món đặc sản ngon nhất. Bác trai và bác gái hỏi về cuộc sống, công việc của cả hai, kể chuyện chung, chuyện vui. Anh đã kể nhiều về mình trước đó, nên mình cũng không cần nói thêm gì nhiều. Đan xen câu chuyện, bác gái bảo:

“Anh là con út nhưng rất có trách nhiệm với gia đình, chưa bao giờ làm ba mẹ lo lắng. Nhưng chắc chắn sẽ có thiếu sót trong ứng xử và cuộc sống, vậy nên nếu có gì buồn, con hãy gọi nói với bác, đừng ngại nhé.”

Những lời nói đơn giản ấy khiến mình không chỉ muốn lấy anh làm chồng một phần, mà muốn có ba mẹ chồng như bác gấp mười lần.

Sau buổi gặp mặt ba mẹ anh êm đềm bao nhiêu, thì lần gặp mẹ và dượng mình lại là một thảm họa bấy nhiêu.

Tại sao mẹ và dượng lại có thể tìm hiểu đầy đủ những “câu không nên hỏi trong lần ra mắt đầu tiên”, rồi tra vấn anh như một cuộc thẩm vấn?

“Con làm công việc gì? Lương bao nhiêu? Ba mẹ làm gì? Gia đình có theo đạo không? Con đã mua nhà trong này chưa? Đi xe gì?”

Tất nhiên, anh trả lời rất khéo léo, luôn hướng câu chuyện theo chiều hướng tích cực. Nhưng đến lúc dượng nói:

“Ngày xưa bạn chú mà học sư phạm ra là nghèo hết, nghề giáo không có tiền mà khổ cả con cái, không có thức thời. Giáo viên mầm non tạm bợ lắm, đi học đại cái bằng sư phạm ra toàn đi rửa ***cho con người ta thôi…”

Rồi ông bật cười. Mình sợ hãi, định đứng dậy phản ứng, muốn hét lên rằng: “Sao dượng có thể nói như thế?” Nhưng anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, vuốt nhẹ để mình bình tĩnh lại.

Anh nói:

“Dạ đúng, ngày xưa ba mẹ cũng vất vả để theo đuổi nghiệp giáo viên. Tuy không giàu sang, nhưng con cái được học hành đến nơi đến chốn và có một cuộc sống ổn định. Dù ba mẹ cháu làm nghề gì, cháu vẫn luôn tôn trọng và biết ơn họ. Chưa kể, hiện tại cháu rất tự hào về những gì ba mẹ đã cống hiến cho nền giáo dục.”

See also  Bia bọt gì không người đẹp?

Anh nói bằng giọng điềm tĩnh, không hơn thua, vẫn giữ lễ phép đến không thể chê trách. Buổi ăn tối kết thúc trong không khí nặng nề. Mẹ khen anh đẹp trai, còn trẻ mà chững chạc, nhưng rõ ràng điều đó không làm anh vui hơn được bao nhiêu. Về nhà, mình liên tục xin lỗi anh, hy vọng anh đừng buồn. Anh chỉ ôm mình, nói nhẹ nhàng:

“Anh yêu em. Nên em yên tâm rằng chỉ có em rời đi, chứ không ai có thể ngăn cản tình cảm của anh đâu. Anh không buồn, anh chỉ thương em hơn thôi.”

Nhưng không hiểu sao, kể từ sau lần ra mắt đó, giữa chúng mình đã xuất hiện một khoảng cách vô hình. Giờ mình mới thực sự thấm câu “môn đăng hộ đối”.

Nhà mình quá thấp bé so với gia đình anh. Cách kinh doanh, chợ búa, những lời nói thô lỗ của gia đình mình không xứng đáng với sự tử tế, giáo dục và đàng hoàng của ba mẹ anh. Chỉ nghĩ đến cảnh hai bên gia đình ngồi nói chuyện với nhau, mình đã không biết phải giấu mặt vào đâu rồi.

Và mình cảm thấy mình không xứng đáng với anh. Mình chủ động đề nghị chia tay, viện lý do sẽ sang Đức định cư cùng bà nội. (Thật ra, sau khi ba mất, mình đã có kế hoạch sang đó, nhưng anh chính là lý do để mình ở lại.)

Mình không muốn anh níu kéo, muốn anh sớm quên mình đi. Qua bên đó, chắc chắn mình sẽ quên được anh. Anh chỉ nói:

“Nếu là lý do khác, anh sẽ không buông tay em. Nhưng nếu sang đó, em được gần gia đình, được hạnh phúc và có một cuộc sống tốt hơn, thì anh tôn trọng quyết định của em.”

Và đó là tin nhắn cuối cùng, trước khi mình chặn hết tất cả liên lạc với anh. Có một tin nhắn từ bác gái khiến mình không cầm được nước mắt:

“Bác rất tiếc vì hai đứa không thể tiếp tục cùng nhau. Qua bên đó, cháu nhớ giữ gìn sức khỏe và sống thật vui vẻ nhé. Tuy bác không thể làm mẹ chồng của cháu, nhưng bác sẽ luôn nhớ và xem cháu như một đứa con gái xinh đẹp, lễ phép và tốt bụng.”

Đến khi mình viết lên những dòng này, mình đã ở bên Dresden – Đức. Mỗi lần nhớ anh, mình đến khu ven sông Elbe uống bia, tự nhủ lòng rằng:

“Chúc cho mối tình đầu của em luôn thành công trong công việc và có một tình yêu đẹp – môn đăng hộ đối. Còn em, sẽ sống thật tốt… Và hy vọng sẽ sớm quên được anh.”

Facebook Comments

Filed Under: Confessions

Reader Interactions

Leave a Reply Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Primary Sidebar




Recent Comments

  1. 37135: Nhà nước hay doanh nghiệp…. – Cap3 Confessions on 37127: “Vào Nhà nước cho ổn định” mà chẳng thấy ổn định
  2. 37115: Ngoại tình có gì thú vị vậy? – Cap3 Confessions on 37105: Thế nào là ngoại tình trong tư tưởng?

Archives

Categories

  • Confessions

Gửi Confessions

Email: [email protected]

Quảng cáo

Blue Spirulina – Siêu Thực Phẩm Xanh Cho Sức Khỏe Và Sắc Đẹp

Blue Spirulina – Siêu Thực Phẩm Xanh Cho Sức Khỏe Và Sắc Đẹp

Tags

baby three Bạo lực gia đình Bố Chồng Bố Mẹ Chồng bố mẹ vợ chia tay Chùa Hà kết hôn ly hôn mai mối Mẹ Chồng Ngoại tình người gia trưởng người nghèo người thứ 3 người thứ ba người yêu cũ nyc Nàng dâu phi công thất nghiệp trầm cảm trầm cảm sau sinh Tình yêu Vợ chồng đào mỏ độc thân

Copyright © 2025 · Cap3 Confessions By Hairstyles