37196: Không phải hết yêu… mà là không thể yêu tiếp nữa.
Chia tay nhau rồi…Nhưng không vì hết yêu.
Vẫn là người ấy, vẫn là ánh mắt đó, vẫn là người từng nhắn tin “ăn cơm chưa?”, “về nhà cẩn thận nhé”, là người mình muốn ôm khi mệt, là người mình từng nghĩ… sau này sẽ là vợ mình.
Vậy mà… tụi mình vẫn chia tay….Sau 7 năm. Không ai phản bội ai, không ai làm tổn thương ai quá nhiều. Chỉ là, có những bức tường lớn hơn cả tình yêu.
Mình nhớ những năm đầu mới yêu.
Là những chiều chở nhau qua mưa tạt mặt, áo ướt cả lưng, nhưng vẫn cười vì được ở bên nhau.
Là những lần đi làm về mệt rã rời nhưng vẫn cố chạy tới đón em tan ca.
Là những lần nhịn ăn sáng cả tuần để mua đôi giày em thích mà không nói với em.
Tụi mình đã nghĩ… chỉ cần yêu nhau thật lòng, thì kiểu gì cũng vượt qua được…Nhưng tụi mình ngây thơ quá.
Nhà mình nghèo, nghèo theo đúng nghĩa đen.
Ba mẹ mình làm công nhân, hết ca sáng lại chạy thêm ca đêm. Nhà có một cái xe máy cũ, ti vi mua trả góp, ăn cơm chan canh rau luộc là chuyện bình thường.
Nhà em thì khác. Ba em là thầy giáo, mẹ em làm ngân hàng. Gia đình em coi trọng học vấn, xuất thân, và luôn hướng tới “môn đăng hộ đối”. Em là con gái út, là niềm tự hào của cả nhà. Họ không muốn em “lấy một thằng trai không có gì trong tay” như mình.
Em không nói… nhưng mình hiểu.
Nhiều lần đi cùng em về quê, ánh mắt họ hàng nhìn mình – mình cảm nhận được hết.Mình không trách em, càng không trách gia đình em.
Chỉ là, thương em nhiều lắm.
Em là con gái. Em đã cố gắng rất nhiều, đã từng nói với mình:
“Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả.”
Nhưng cuối cùng… em cũng mệt rồi.
“Cả ngày gồng mình với công việc, để sống sót ngoài xã hội đã khó… về nhà còn phải vật lộn với hạnh phúc của chính mình… em mệt mỏi rồi.”
Em nói câu đó, mình nhớ mãi.
Nó không phải tiếng trách, mà là tiếng thở dài của một người đã cố gắng đến tận cùng rồi buông tay.
Mình hỏi em:
“Mình còn yêu nhau mà, sao lại dừng lại được?”
Em cười, mà mắt đỏ hoe:
“Bởi vì yêu nhau chưa chắc sẽ cưới nhau được đâu anh…”
“Chuyện của hai đứa, cuối cùng vẫn là chuyện của hai họ.”
Mình biết em đúng.
Nên mình gật đầu.
Dù trong lòng như có ai đó vừa bẻ gãy một thứ gì rất quan trọng.
Một tuần rồi không gặp.
Đi qua quán trà sữa em hay uống, mình đứng nhìn cửa tiệm 5 phút mà không bước vào.
Đi qua đoạn đường tụi mình từng chở nhau, mình bật bản nhạc em thích… mà rồi phải tắt ngay, vì nước mắt tràn ra lúc nào không hay.
Chiếc nhẫn mình đặt từ tháng trước, giờ vẫn nằm trong hộc bàn.
Chưa từng được trao.
Chưa từng có cơ hội để hỏi:
“Làm vợ anh nhé?
Người ta bảo, chia tay khi còn yêu là điều đau nhất.
Mình không ngờ… nó lại đau đến thế này.
Mình vẫn đi làm, vẫn ăn uống, vẫn sống.
Nhưng sống… như người thiếu mất một nửa linh hồn.
Mọi thứ xung quanh đều nhắc về em – người mình từng xem là “cả thanh xuân”.
Mình ước gì tụi mình gặp nhau sớm hơn… hoặc muộn hơn.
Sớm hơn để đủ thời gian chứng minh cho mọi người thấy rằng mình có thể lo cho em.
Muộn hơn, để lúc gặp, mình đã đủ vững vàng để không ai chê trách em vì lựa chọn mình.
Nếu có kiếp sau…
Mình không mong được yêu lại từ đầu.
Chỉ mong…
Vừa gặp nhau, là được cưới luôn.
Facebook Comments