• Skip to primary navigation
  • Skip to main content
  • Skip to primary sidebar

Cap3 Confessions

Góc tâm sự, chia sẻ đến mọi người

  • Home
  • Confessions
  • E-Learning
  • Y tế
  • Privacy Policy
  • Show Search
Hide Search

Không phải cứ sống tốt là trời sẽ thương sao?

admin · April 17, 2025 · Leave a Comment

37212: Không phải cứ sống tốt là trời sẽ thương sao?

Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có thể bi thảm đến thế. Nếu như có một quy luật nào đó về nhân quả, về việc sống tốt thì sẽ nhận được điều tốt, thì có lẽ mình là một ngoại lệ…

Mẹ mình mất khi mình còn học cấp hai. Một đứa trẻ 12 tuổi bỗng dưng mất đi người thân yêu nhất, mất đi vòng tay che chở, mất đi bữa cơm chiều có mẹ ngồi cạnh, mất đi cả cảm giác ấm áp của một mái nhà thực sự. Không lâu sau đó, bố mình lấy vợ hai. Đáng lẽ mình phải vui, vì nhà lại có thêm một người phụ nữ để vun vén, chăm sóc. Nhưng hóa ra, đó chỉ là một giấc mộng đẹp mà mình ngây thơ tưởng tượng.

Cuộc sống dưới mái nhà ấy ngày càng ngột ngạt. Mình không còn được xem đó là nhà của mình nữa. Những lời nói cay nghiệt, những hành động vô tâm, những trận mắng chởi vô cớ, việc gì cũng đến tay, từ lau nhà quét nhà, dọn dpej, giặt quần áo… tất cả biến mình thành một kẻ xa lạ ngay trong chính nơi mình lớn lên, mình như 1 đứa giúp việc hơn là 1 đứa con trong gia đình này, bố mình cũng chẳng yêu thương mình như ngày mẹ còn ở đó… Mình đã cố gắng, đếm từng ngày để có thể thoát khỏi đó, để có thể bước chân vào cánh cửa đại học với hy vọng về một cuộc đời khác, tự mình đi làm, tự lo cho bản thân, chẳng phải phụ thuộc ai…. Mình còn nhớ những năm tháng đầu lên đại học, xin tiền của bố, của mẹ lần nào là bị nói, bị chởi lần đó, nào là con gái thì học nhiều làm gì, lấy chồng sớm đi…lớn như vậy mà vẫn còn ngửa tay xin tiền bố mẹ… Mình đã nghĩ, miễn là mình chăm chỉ, miễn là mình cố gắng, miễn là mình sống tử tế, rồi cuộc đời sẽ không thể nào tệ hại mãi được nhưng, mình đã nhầm.

See also  37146: Thôi nhà cứ để tên em cũng đc, ko cần để tên anh đâu!

Những năm đại học không đẹp như trong những bộ phim mình từng xem. Nó là một chuỗi những ngày chật vật với học phí, với tiền trọ, với những bữa ăn thiếu thốn và những đêm dài cô đơn. Mình lao đầu vào học, vào làm thêm, vào những hy vọng nhỏ nhoi rằng rồi mình sẽ có một tương lai tốt hơn. Nhưng số phận dường như chưa từng có ý định nương tay. Mình bị trượt dài 1 phần do ko may mắn, 1 phần cũng do chủ quan, 1 phần do áp lực cuộc sống, công việc… Những kì thi thất bại, những áp lực đè nặng khiến mình kiệt quệ. Rồi mình cũng đã yêu, mình đã dốc hết lòng cho một mối tình tưởng như sẽ là ánh sáng giữa chuỗi ngày mịt mù, tăm tối. Nhưng rồi yêu được 4 năm người ấy cũng rời đi, yêu 1 cô gái khác xinh hơn, trẻ hơn mình với lý do “Gia đình anh ko đồng ý cho anh yêu 1 người có gia đình PHỨC TẠP” rồi cũng bỏ lại mình trong đống đổ nát của sự kỳ vọng và tổn thương.

Ra trường, mình lao vào công việc như một kẻ đang cố trốn chạy khỏi quá khứ. Nhưng cuộc đời có vẻ thích chơi đùa với mình. Hết lần này đến lần khác, mình phải nhảy việc, nghỉ việc, mình gặp phải những ông sếp độc đoán, những môi trường làm việc độc hại, có những người còn động chạm mình, nói mình độc thân thì có gì phải lo lắng, phải sợ. Mình bị cuốn vào cái vòng xoáy mà chỉ có sự bấp bênh và thất vọng.

See also  32 tuổi…trở về con số 0….

Mình nghĩ, có lẽ rồi mọi thứ sẽ ổn. Dù gì mình cũng đã quen với những điều không may. Nhưng rồi, ở tuổi 28, mình nhận được một cái tát nghiệt ngã nhất từ cuộc đời: ung thư máu.

Mình ngồi trong phòng khám, nhìn chằm chằm vào tờ kết quả nhưng mình không thể nào hiểu nổi. Hay đúng hơn, mình không muốn hiểu. Mình đã trải qua đủ những bất hạnh của đời người rồi, vậy mà ông trời vẫn còn muốn thử thách mình thêm nữa hay sao? Mình đã làm gì sai để đáng bị trừng phạt thế này? Mình đâu có làm hại ai? Mình đâu có sống tệ với ai?

Người ta hay bảo rằng, nếu mình sống tốt, rồi trời sẽ thương. Nhưng tại sao?

Tại sao mình đã cố gắng sống tốt, mà ông trời chưa một lần mở lòng với mình? Tại sao mình đã chịu đủ bất công, mà số phận vẫn còn muốn lấy đi của mình những gì ít ỏi mình còn có? Không phải cứ sống tốt là trời sẽ thương sao?

Facebook Comments

Filed Under: Confessions

Reader Interactions

Leave a Reply Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Primary Sidebar




Recent Comments

  1. 37135: Nhà nước hay doanh nghiệp…. – Cap3 Confessions on 37127: “Vào Nhà nước cho ổn định” mà chẳng thấy ổn định
  2. 37115: Ngoại tình có gì thú vị vậy? – Cap3 Confessions on 37105: Thế nào là ngoại tình trong tư tưởng?

Archives

Categories

  • Confessions

Gửi Confessions

Email: [email protected]

Quảng cáo

Blue Spirulina – Siêu Thực Phẩm Xanh Cho Sức Khỏe Và Sắc Đẹp

Blue Spirulina – Siêu Thực Phẩm Xanh Cho Sức Khỏe Và Sắc Đẹp

Tags

baby three Bạo lực gia đình Bố Chồng Bố Mẹ Chồng bố mẹ vợ chia tay Chùa Hà kết hôn ly hôn mai mối Mẹ Chồng Ngoại tình người gia trưởng người nghèo người thứ 3 người thứ ba người yêu cũ nyc Nàng dâu phi công thất nghiệp trầm cảm trầm cảm sau sinh Tình yêu Vợ chồng đào mỏ độc thân

Copyright © 2025 · Cap3 Confessions By Hairstyles