37321: Hôn nhân có phải là canh bạc không?
Mời mọi người lắng nghe câu chuyện dưới đây của tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở một vùng quê. Trong hành trình trưởng thành, tôi không cảm nhận được nhiều tình yêu thương của bố mẹ. Sau này, khi lớn lên, tôi mới hiểu rằng bố mẹ coi trọng sĩ diện và ánh mắt của người đời, lại mải mê mưu sinh nên khá khắt khe với tôi. Vì vậy, tôi luôn cố gắng để khẳng định với bố mẹ rằng tôi tốt đẹp bằng cách học thật giỏi. Tôi luôn nằm trong top đầu của trường, tích cực tham gia các kỳ thi học sinh giỏi cấp trường, huyện, thành phố và quốc gia.
17-18 tuổi, khi con người ta bắt đầu mơ mộng và rung động, tôi cũng vậy. Nhưng chợt nhận ra, mình không được bạn khác giới thích vì sống khép kín và luôn tỏ ra ổn. Lên đại học, dần chăm chút cho bản thân hơn, có chút nhan sắc, tôi được khá nhiều người theo đuổi, cũng từng yêu và trải qua vài lần thất tình.
Khi trái tim đầy vết xước, tôi gặp chồng mình năm 29 tuổi qua mai mối. Cảm nhận anh là một người hiền lành và tử tế, tôi đã nhận lời yêu, và năm sau chúng tôi tổ chức đám cưới. Trong thời gian quen nhau, anh đã đầu tư cho mối quan hệ về cả tiền bạc và quan trọng nhất là thời gian, anh luôn ưu tiên thuận tiện cho tôi. Anh nói với bố mẹ chồng rằng tôi rất vụng về, không biết làm việc nhà, nên nếu có gì mong bố mẹ đừng chê trách. Tôi thầm cảm ơn vì anh đã bảo vệ tôi.
Sau nhiều năm chung sống, chúng tôi có hai bé con kháu khỉnh, đủ nếp đủ tẻ, cùng phấn đấu vì mục tiêu chung. Tôi biết mình đã chọn đúng người.
Sau khi kết hôn, chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng nhưng chưa từng có mâu thuẫn đáng kể. Tôi học hỏi được từ mẹ chồng rằng hãy luôn nhìn vào điểm tích cực của bố chồng. Tôi cũng nhận ra rằng, dù bố mẹ chồng có theo quan niệm xưa cũ, nhưng tất cả đều xuất phát từ mong muốn tốt cho tôi và các con cháu. Ông bà thương con dâu, yêu cháu, chồng tôi chăm chỉ đi làm, giúp đỡ vợ con việc nhà, luôn chia sẻ và đồng hành cùng các con trong học tập. Tôi thường động viên anh khi gặp khó khăn rằng: “Không sao, có em và các con đây rồi!”
Chồng tôi đưa hết kinh tế cho tôi giữ và quản lý, không cần biết chi tiêu ra sao vì anh tin tưởng tôi. Anh chẳng đòi hỏi gì cho bản thân, vợ mua gì thì mặc nấy, vợ nấu gì thì ăn nấy, lúc nào cũng bảo vợ nấu là ngon nhất. Anh luôn về nhà sớm và từ chối các cuộc vui vì các con luôn thích chơi với bố.
Trước đây, với ký ức ngày nhỏ, tôi từng mang tâm lý đề phòng với chồng và gia đình chồng. Nhưng sau này, tôi dần dần thích nghi và cũng yêu thương gia đình chồng thật lòng. Tôi rất tâm đắc với câu nói: “Kết hôn là lần duy nhất con được chọn người thân.”
Đến giờ, tôi chẳng mong cầu gì cho bản thân, chỉ cần những người thân yêu của tôi khỏe mạnh và an lành. Không biết đó có phải công thức cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc – khi cả hai đều “all in” cho mối quan hệ của mình không nhỉ?
Facebook Comments