Chồng mình thất nghiệp đã 3 tháng nay.
Chào mọi người, mình năm nay 35, chồng mình năm nay 37, 2 đứa yêu nhau từ khi còn học cấp 3 lên đến đại học rồi ra trường, mình lấy chồng năm mình 24, chồng mình 26, khi ấy công việc 2 đứa cũng tạm ổn, thu nhập đủ ăn đủ sống tại đất Hà Nội này.
Đến giờ thì cả 2 đã về chung 1 nhà được 11 năm, có 2 cháu, 1 bé trai, 1 bé gái đều đang học cấp 1, 1 bé lớp 5, 1 bé lớp 2…
Nói về công việc trước kia thì thật ra anh làm ở công ty cũng đã 10 năm, từ hồi anh 27 tuổi, anh làm trưởng phòng, mức lương ~30tr, công ty là công ty con của 1 tập đoàn lớn hơn. Ban đầu vì cũng nghĩ là làm ở đây sẽ bền vững, công ty khó phá sản hoặc giải thể nên anh cứ bám trụ lại, với lại ở tuổi anh cũng ngại thay đổi công việc, kiểu chỉ cần nghỉ việc, mang tiền đầu tư hoặc thay đổi công việc khác mà ko ổn là gánh nặng tiền bạc đè lên vai người còn lại ngay…nên anh cũng ngại thay đổi (chắc nhiều người cũng đang trong tình trạng ngại thay đổi như chồng mình)…
Cho đến 1 ngày cách đây 4 tháng, tập đoàn làm ăn thua lỗ, cắt giảm nhân lực, gộp, bỏ 1 số dự án, chồng mình là 1 trong những người “được” nghỉ việc…ban đầu cũng định làm um lên nhưng chồng mình nói là trong suốt thời gian làm việc ở đây, công ty cũng tạo điều kiện cho chồng mình nhiều, từ công việc, chuyên môn, thi thoảng có khoản thưởng…nên giờ công ty khó khăn thì thôi chồng mình cũng chấp nhận, còn bị nợ lương mất 1 tháng nhưng chồng mình cũng nói là họ có họ trả, chứ giờ họ ko có thì cũng khó…
Và rồi cách đây 3 tháng thì chính thức chồng mình nghỉ việc khi hoàn thành hết thủ tục nhưng 3 tháng nay, chồng mình vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, phù hợp ở đây là cả về tính chất công việc, mức lương, thời gian,…v…v…nhiều yếu tố khác vì mặc dù anh cũng có tay nghề, cũng làm quản lý nhưng giờ công việc của anh có rất nhiều bạn trẻ có thể thay thế, làm được và họ cũng thường nhận mức lương thấp hơn, thị trường lao động cạnh tranh cũng cao nữa…giữa 1 người trẻ và 1 người có tuổi như anh chắc chắn họ sẽ chọn người trẻ…
Mình cũng thấy chồng mình nộp CV, đi phỏng vấn suốt nhưng vẫn chưa tìm được 1 chỗ nào cả…có chỗ còn loại ngay từ vòng gửi xe.
Từ ngày thất nghiệp, anh ở nhà, đưa đón con cái đi học, đi chợ, nấu cơm, có thời gian anh lại đi tìm công việc mới nhưng…nhiều lúc nhìn anh mình thấy anh rất buồn, anh ko nói ra đâu nhưng mình cảm nhận được như vậy, ko chỉ buồn mà còn là sự lo lắng, lo lắng cho bản thân anh, cho vợ con, cho gia đình…vì đúng, 3 tháng qua mặc dù anh cũng có trợ cấp thất nghiệp nhưng vợ chồng mình tháng nào cũng gọi là chỉ tạm đủ, có tháng đang âm…
Hôm nay, ăn cơm xong các con ngồi học, mình thấy chồng ngồi cứ nhìn ra ban công nghĩ vu vơ…rồi mình hỏi có chuyện gì thì anh bảo:
– Hay thôi, nhà mình về quê đi, kiếm công việc ở quê, thu nhập thấp hơn nhưng mức sống cũng đỡ…, ở với ông bà đỡ tiền nhà, tiền ăn, chi tiêu cũng bớt đi…chứ 3 tháng nay…
Nghe anh nói, nhìn ánh mắt anh mình thấy rất buồn…
Hóa ra cảm giác thất nghiệp ở tuổi này là vậy, có những thứ không nằm trong kế hoạch, chưa bao giờ tới thì tự dưng nó lại đến, không biết đường nào mà lần…cuộc sống này đúng không nói trước điều gì, ko nói hay được điều gì. Mình tâm sự để các bạn trẻ, cũng như những bạn đồng trang lứa với vợ chồng mình luôn sẵn sàng tinh thần để đối mặt…
Giờ thì cũng chỉ biết cố gắng thôi, 1 thời gian nữa, nếu không tìm được công việc phù hợp trên này, chắc 2 vợ chồng cũng phải về quê thôi, chứ mình bây giờ thì 1 mình cũng ko gánh nổi chi phí của cả gia đình ở mảnh đất Hà Nội đắt đỏ này.
Facebook Comments