Dù vẻ bề ngoài của bạn thế nào, bạn cũng xứng đáng có được hạnh phúc!
Mình là một cô gái có ngoại hình dưới mức trung bình. Suốt thời học sinh, mình chỉ lo học, lại không có ngoại hình nổi bật nên cũng chẳng dám mơ mộng gì về tình yêu. Sau kỳ thi đại học, một người bạn thân bất ngờ tỏ tình với mình. Mình rất ngạc nhiên, vì trước giờ chỉ xem bạn ấy như một người bạn tốt, chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng vì lời tỏ tình chân thành, lại sợ từ chối sẽ mất đi tình bạn, và cũng muốn có một người đồng hành trong những năm tháng đại học, nên mình đã đồng ý.
Hai đứa bắt đầu nhắn tin qua lại. Mình rớt ngành Y nhưng đậu vào ngành Kiểm toán ở một trường lớn trong thành phố, còn bạn ấy thì thiếu điểm, cuối cùng học ở một trường tư. Bạn ấy nói gia đình thích có con dâu làm bác sĩ, động viên mình thi lại ngành Y, nếu đậu thì sẽ dẫn mình về ra mắt. Mình quyết định từ bỏ kết quả trúng tuyển ngành Kinh tế để ôn thi lại Y.
Thời gian đầu, bạn ấy lên thành phố học, hai đứa chỉ nhắn tin động viên nhau, không gặp gỡ hay đi chơi. Mình bắt đầu có tình cảm. Rồi một ngày, mình nhận được tin nhắn Messenger từ người tự xưng là mẹ bạn ấy, bảo hai đứa nên dừng lại để tập trung học hành. Đau nhất là câu: “Con thông minh, bác nói ít, mong con hiểu nhiều và đừng liên lạc với con bác nữa.”
Sau đó mình bị chặn tin nhắn. Mình đâu có dụ dỗ con trai bác ấy. Nhưng mình gác lại chuyện buồn, ở quê ôn thi một mình, vượt qua tất cả, dù trong lòng vẫn còn tình cảm dang dở.
Một năm sau, mình thi đậu vào một trong những trường Y lớn ở TP. Đúng ngày nhận giấy báo trúng tuyển, bạn ấy nhắn tin chia tay, nói muốn theo Phật pháp, sợ sau này mình khổ. Mình rất buồn, cố gắng thuyết phục nhưng không được. Suốt 1.5 năm sau đó, mình không quen ai, chỉ tập trung học vì lịch học quá dày.
Rồi bạn ấy bất ngờ nhắn tin lại, nói vẫn còn thương mình, muốn quay lại. Mình vào Facebook bạn ấy xem thì thấy suốt 1.5 năm qua bạn đi ăn uống sang chảnh với một cô gái xinh đẹp. Bạn thừa nhận từng quen cô ấy nhưng vì cô ấy tiêu xài quá, và bạn vẫn còn thương mình nên không thể thay thế. Mình tin thật, vì lúc đó còn ngây thơ và mù quáng.
Chúng mình quay lại với nhau được một năm. Trong thời gian đó, bạn ấy thường xuyên đòi hỏi “chuyện đó”, so sánh mình với bạn bè có người yêu “chiều chuộng”. Mình nhất quyết ko đồng ý. Có lần mình bị té xe, bạn chỉ buông một câu: “Bác sĩ mà không tự lo cho mình thì lo cho ai?” không một lời hỏi han. Trong khi bạn thân của bạn ấy bị té xe thì bạn nhiệt tình đưa đi bệnh viện. Mình tủi thân thì bị mắng: “Làm bác sĩ mà đi ghen với bệnh nhân.” Bạn ấy còn chê mình yếu đuối, dựa dẫm, không giúp gì được cho bạn (vì bạn học ngành Kinh tế), trong khi khen cô bạn thân là “cánh tay trái đắc lực”.
Mình vẫn nhẫn nhịn vì không hiểu sao lúc đó lại yêu bạn ấy đến vậy và sợ bị chia tay. Nhưng thực tế, mọi thứ mình đều tự lực, không nhờ vả gì. Bạn chê mình ăn mặc quê mùa, khiến mình không dám đi chơi cùng nhóm bạn của bạn ấy vì sợ bị chê cười, thậm chí cả việc mình học trường Y cũng bị xem thường.
Cuối cùng, sau một khóa tu mùa hè, bạn ấy lại đưa ra hai lựa chọn: chia tay vì muốn theo Phật pháp, hoặc tiếp tục quen nhưng sau này khi bạn đi tu thì mình cứ việc lấy chồng khác. Mình nghe quá quen rồi, nên dù còn yêu, mình vẫn buông tay vì quá mệt mỏi và tổn thương.
Sau đó, mình tập trung học, thực tập và làm mới bản thân. Trong đợt dịch COVID, năm 5–6 đại học, mình quen một người mới khi cùng tham gia chống dịch. Nhưng rồi cũng chia tay vì anh ấy còn mập mờ với người yêu cũ.
Sau đó, mình nhận được email “tri ân ngành Y mùa dịch” từ bạn cũ, kèm theo lời muốn nối lại tình xưa. Nhưng mình không còn cảm xúc, chỉ muốn giữ mức bạn bè. Bạn ấy đồng ý, rồi mỗi ngày nhắn tin hỏi thăm. Khi nhà bạn bị COVID, mình hướng dẫn uống thuốc, cho mượn máy đo SpO2… chỉ vì nghĩ đơn giản là giúp người.
Vài tháng sau, bạn ấy lại tỏ tình, muốn tiến tới hôn nhân. Nhưng mình từ chối vì tình cảm không còn đủ lớn. Bạn ấy nói: “Bạn nghĩ làm bác sĩ thì chê tôi không xứng à? Bạn làm tôi mất thời gian.” Mình hoang mang, không biết ai mới là người mất thời gian với ai.
Một thời gian sau, bạn ấy lại nhờ mình giúp người thân vì em bé sinh ra không khỏe. Mình từ chối vì không quen biết, thì bị mỉa mai: “Bác sĩ thấy người bệnh mà không giúp.” Mình vẫn giúp, nhưng rồi bị cả nhà bạn ấy trách móc, bạn ấy còn gọi điện chửi mình giả tạo, lật mặt, rồi đổ lỗi chuyện chia tay năm xưa cho mình.
Sau cú sốc đó, mình cạch mặt bạn ấy. Dù bạn ấy có lôi ngành học của mình ra để xỉa xói, mình cũng không lung lay. Và từ đó, mình thực sự bình yên.
Nhưng sau cơn mưa, trời lại sáng.
Mình tốt nghiệp đại học, tiếp tục học lên cao, học ngoại ngữ và các chứng chỉ chuyên môn. Rồi duyên số đưa đẩy, mình quen một người bằng tuổi, khác ngành nhưng cùng chí hướng. Hai đứa cùng học, cùng làm, cùng cố gắng. Một đám cưới ấm cúng diễn ra trong sự chúc phúc của gia đình, bạn bè. Trộm vía, chồng mình hiền lành, yêu thương gia đình, đặc biệt là khiến mình cảm thấy an toàn, không còn sợ hãi điều gì. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng anh luôn gánh vác và động viên mình tập trung cho sự nghiệp. Không đòi hỏi gì. Hiện tại, tụi mình sắp chào đón thêm một thành viên mới. Mình thực sự hài lòng và biết ơn với những gì đang có.
Nhìn lại, thấy bản thân ngày xưa thật tệ, mù quáng và đáng thương. Nếu được quay lại, chắc mình sẽ tự v* mình 10 cái cho tỉnh ra sớm.
Thật sự, ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, dù họ không xinh đẹp. Quan trọng là phải biết yêu thương bản thân, tin vào giá trị của mình và không ngừng hoàn thiện. Cơ hội sẽ luôn rộng mở. Và đặc biệt, cái gì cũ rồi thì đừng nhây. Đã hợp thì không cũ, đã cũ thì không hợp. Phải dứt khoát, mạnh mẽ và bản lĩnh.
Còn về bạn kia, nghe bạn bè mình kể là cưới vợ sau 1 năm bị mình từ chối. Vợ lớn tuổi hơn, học ngành Kinh tế ở một trường tư, làm trong ngành thuế hay hải quan gì đó (thấy chụp hình cưới mặc đồng phục ngành). Không hề có chuyện theo Phật pháp, mà là theo con đường “ông này bà nọ” với quan điểm “một người làm quan, cả họ được nhờ”.
Vậy là kết thúc có hậu…Hai người chia tay, bốn người hạnh phúc.
Facebook Comments