Cuộc sống bế tắc vì chồng quá ghen
Tôi lấy chồng hiện tại ở thời điểm tôi hai mươi bảy tuổi. Chồng tôi là một người đàn ông nhìn qua thì nghiêm nghị, ít nói, anh kinh doanh tự do (mở quán ăn và cửa hàng độ xe ô tô) và rất chăm chỉ làm việc, không giống nhiều người đàn ông có thu nhập ổn là ăn chơi đàn đúm. Những ngày đầu mới cưới, ai cũng bảo tôi may mắn, lấy được người chồng biết lo biết nghĩ, không rượu chè, không cờ bạc, không ong bướm ngoài đường, bản thân tôi lúc đó cũng rất tự hào so với bạn bè xung quanh mình.
Nhưng rồi về sống chung tôi mới nhận ra, chồng là một người quá ghen đến mức kiểm soát thái quá! Cái kiểu ghen mà người ngoài nhìn vào tưởng yêu vợ dữ lắm, nhưng người trong cuộc thì như bị bóp nghẹt từng hơi thở.
Từ khi cưới nhau, chồng gần như không thích tôi trang điểm quá nhiều. Anh bảo: “Em có chồng rồi còn muốn trang điểm đẹp cho ai coi? Anh không cấm em mua đồ trang điểm nhưng bước ra em làm cơ bản được rồi”
Tôi nghe thì cũng gắng nhịn, vì trước kia lúc quen nhau anh cũng hay bóng gió chuyện này, chỉ là lúc cưới anh lại thẳng thắng và bày ra bộ dạng khó chịu không kiêng dè những khi tôi ra đường trang điểm chưng diện đẹp. Nhưng rồi mọi chuyện dần đi quá giới hạn.
Anh hoàn toàn không cho tôi mặc váy ngắn. Tủ quần áo của tôi bao nhiêu chân váy hay kiểu váy mà anh cho là “quá hờ” thì anh đem dẹp hết, bảo khi nào muốn mặc thì lôi ra mặc ở nhà mình anh coi là được.
Anh tỏ vẽ khó chịu khi tôi thường xuyên nhắn tin với em trai họ của mình, bảo dù là anh em trong nhà nhưng cũng không nên thân thiết vậy.
Điện thoại tôi phải đặt mật khẩu mà anh biết.
Facebook, zalo của tôi, anh cũng thường xuyên đăng nhập kiểm tra.
Mỗi lần tôi ra ngoài đi ăn cùng bạn bè, anh đều gọi video call giả vờ hỏi ăn vui không, cho anh coi đồ ăn và bạn bè của tôi với nhưng tôi biết đó là đang viện cớ kiểm tra tôi.
Thậm chí khi tôi đi vệ sinh quá lâu anh cũng đứng ngoài giục hoặc nhắn tin hỏi: “làm gì mà lâu vậy?”
Tôi thật sự rất mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn không được tin tưởng, sự đối đãi của anh giống như một sợi dây xích, càng siết chặt, tôi càng ngạt thở.
Có một lần, tôi nhận được lời mời dự họp lớp cấp ba. Nhóm bạn cũ, cả nam cả nữ. Chồng không vui, nói họp lớp là phát sinh đủ chuyện. Tôi quá ức chế nên cãi lại, bảo an không tin thì cứ đi chung, anh không đi thì tôi đi một mình. Anh im lặng ở nhà, nhưng không biết nghĩ gì lại bất ngờ xuất hiện, ngồi bàn ăn kế bê mặt chầm dầm mặc cho bạn bè tôi mời tham gia cùng nhưng nhất quyết kêu món ăn ngồi ăn riêng rồi canh tôi vậy đó. Tôi xấu hổ với bạn bè, ăn xong hết tâm trạng đi tăng 2 nên quay về cùng chồng.
Tối hôm đó, anh lại nói cái điệp khúc quen thuộc:
“Anh yêu em quá nên mới vậy, phải chi em chịu nghĩ làm ở nhà là được quá rồi, anh đi làm về rãnh dắt mẹ con em đi ăn.”
Nhưng trong lòng tôi, đã bắt đầu không còn nhiều cảm xúc gì với người chồng này nữa. Tôi lười giao tiếp và chỉ muốn tập trung chơi với con tôi, lười luôn có cả chuyện chăn gối với ảnh, tôi chỉ làm qua loa cho có rồi xong chứ không còn cảm thấy hạnh phúc.
Dần dần, tôi cảm nhận cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh 4 bức tường, không còn dám đi đâu. Đi làm về là về thẳng nhà. Bạn bè, đồng nghiệp ngại rủ. Điện thoại tôi cũng dần ít tin nhắn hơn, Facebook cũng chẳng còn ai dám comment dưới bài tôi đăng. Tôi sống trong một cái lồng vô hình, ngày qua ngày.
Tôi nghĩ đến ly hôn rất nhiều lần nhưng lại chưa đủ can đảm. Các bạn có ai trong hoàn cảnh như tôi cho tôi xin lời khuyên với?
Facebook Comments