37109: Phụ nữ ở nhà nội trợ, làm không ra tiền là phải nhịn nhục chịu đựng khi chồng ngoại tình?
Mình và anh quen nhau hồi mới vào đại học, quen 3 năm và được cả hai bên gia đình ủng hộ nên tiến tới hôn nhân luôn. Sau khi ra trường cả mình và anh đều may mắn được nhận vào công ty nước ngoài, tương lai rộng mở. Lúc đó hai người đều thống nhất sẽ đợi cho công việc ổn định đã rồi hẵng nghĩ tới sinh con. Nhưng xui rủi thế nào, chỉ duy nhất một lần quên bao mà mình lại dính thai, thế là kế hoạch đi tong. Vào công ty chưa được nửa năm đã phải xin nghỉ vì nghén. Đã thế sinh con xong thằng bé lại hay ốm vặt, quấy khóc, cộng thêm lần đầu làm mẹ nên rút cạn năng lượng của mình khiến mình gặp khó khăn. Lúc đó anh vẫn yêu mình lắm, đi làm về là lập tức về nhà với vợ, phụ vợ chăm con ngay. Thế là mình lại càng thương anh, nghĩ anh đã đi làm vất vả rồi mà còn phải để anh phụ nữa.
Rồi tới khi thằng bé được 3 tuổi, mình bàn với chồng là để thằng bé đi nhà trẻ, mình sẽ xin việc lại để không phí hoài năm tháng học hành và giảm bớt gánh nặng tài chính cho chồng (lúc này chồng mình lương đang ở mức 20tr thôi, để sống được ở thành phố với 3 người thì thực sự cũng chẳng dư dả). Nhưng chồng mình lập tức khoe rằng đã lên được chức trưởng nhóm và được tăng lương rồi, bảo rằng mình cứ ở nhà dồn sức chăm con, tiền bạc cứ để anh lo. Mình thực sự rất cảm động, tự nhủ bản thân phải là hậu phương vững chắc để chồng an tâm. Nên thay vì học để xin việc thì mình học để làm một người vợ thảo, nấu ăn ngon và dinh dưỡng, biết nấu tử món Việt, món Nhật sang món Tây, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, vườn tược hoa cỏ, đối nội đối ngoại đầy đủ, chiều anh hơn cả hoàng thượng, tuyệt đối không để anh động vào dù là một cái chổi quét nhà.
Gần chục năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời mình. Mình sinh đứa thứ hai, thứ ba, thậm chí muốn đứa thứ tư là con gái để nhà đủ nếp đủ tẻ, nhưng do lần sinh thứ ba khó khăn quá nên đành thôi. Còn anh thì từ nhân viên, thăng lên trưởng nhóm, rồi tổ trưởng, rồi lên hẳn tổng quản lý chi nhánh luôn, mức lương theo đó cũng tăng lên cả trăm triệu. Và tháng nào anh cũng đều đều đưa mình một nửa 60 triệu để mình chăm lo con cái và nhà cửa, còn lại anh bảo để dành sau này làm vốn và mình cũng không khúc mắc về điều đó. Mặc dù là 60 triệu nhưng nói thật lo cho ba đứa con mới nhú, đứa cả thì hay ốm vặt, đứa thứ thì học lớp năng khiếu, đứa út còn bé đủ thứ lo toan nên mình cũng chẳng dư được nhiêu, nhất là khi mình quan niệm phải dành những thứ tốt nhất cho con nên mua toàn hàng chuẩn. Mà mình cũng không tính tới thuê người giúp việc vì nghĩ mình muốn làm một người vợ giỏi, người có thể nâng đỡ hậu phương cho chồng, như vậy thì thành công của chồng sẽ có mình trong đó, mình đã nghĩ như thế mà cố gắng chăm chỉ tần tảo.
Rồi bỗng hai năm gần đây chồng mình có gì đó khác hẳn, anh đi sớm về khuya, không mặn nồng giường chiếu dù mình có chải chuốt diện bao nhiêu kiểu váy ngủ, lại thường xuyên đi công tác mấy tuần liền. Mình có khúc mắc nhưng chồng bảo đó là do tính chất công việc cần bàn bạc làm ăn với đối tác nước ngoài. Mình cũng tin, nghĩ rằng chồng mình tốt thế này làm sao mà nói dối được. Chỉ đến khi vào ba tháng trước, lúc chồng mình để quên hồ sơ nên trước khi anh nhắn, mình đã vội bắt xe chạy đến công ty đưa cho anh.
Vậy mà đập vào mắt mình là cảnh anh cười đùa vui vẻ với một người phụ nữ rất đỗi xinh đẹp. Mình thật sự rất sốc, nhưng lúc đó mình mình đứng từ xa không nghe thấy gì nên vẫn tin chồng chỉ là đang trò chuyện công việc thôi. Dù vậy có gì đó mách bảo nên mình lẳng lặng điều tra, mua chuộc người làm chung công ty để rồi phát hiện ra người phụ nữ đó là cấp dưới trong công ty mà chồng mình đã nâng đỡ hồi mới vào, hai người dây dưa cả hai năm nay rồi. Ngay trong đêm đó, mình đã gọi chồng mình lại, đưa cả đoạn ghi âm ra để chất vấn. Vậy mà anh thậm chí còn không phủ nhận, chỉ im lặng nhìn về phía khác. Khoảnh khắc đó mình thật sự bất lực, chỉ có thể quỳ xuống khóc nấc hỏi sao anh lại đối xử với em như thế? Và trong hơn mười năm cuộc đời, lần đầu chồng lớn tiếng với mình. Mình vẫn còn nhớ như in câu nói “Đối xử? Anh đối xử với em ra sao? Tiền thì lúc nào cũng đưa, đã bao giờ để em thiếu một đồng nào chưa? Em chỉ có mỗi một việc ở nhà nội trợ chứ đâu phải chân lấm tay bùn như bao người khác? Sướng thế còn hỏi anh đối xử với em thế nào?”
Nói rồi anh rời đi “công tác” cả tháng trời. Mình ở lại như người không hồn, đến cả con cũng thấy lạ hỏi mẹ ơi mẹ làm sao thế? Mình không muốn con lo nên nói dối là cha đi làm ăn xa. Rồi mình cũng dành một tháng đó suy nghĩ. Mình tự hỏi sai ở đâu? Giờ mình phải đổ lỗi cho ai? Mình làm gì tiếp theo? Mình suy đi tính lại đủ đường. Mình không chấp nhận chuyện ngoại tình, đó là điều tệ nhất trong hôn nhân, kể cả chục năm mặn nồng cũng không cứu vớt được tình cảm mình dành cho anh nữa. Nhưng mình cũng không thể khơi khơi ly hôn được, ba đứa con mình yêu cha nó rất nhiều vì anh đối với con rất tốt. Chưa kể mình đã dành gần nửa đời người để làm nội trợ rồi, kiến thức công việc hồi đi học đã mai một, mà giờ xin việc thì ai sẽ nhận bà cô sắp 35 này? Kể cả đưa bằng chứng ngoại tình ra để dành tài sản thì mình chắc cũng rất khó để kiếm tận 60tr như chồng, chẳng thể lo đầy đủ cho tương lai của con cái được. Nhưng nếu không ly hôn mà chuyện này vỡ lở, liệu con mình sẽ noi gương xấu của chồng không? Rằng đàn ông có tiền thì được phép ngoại tình, rằng mẹ nó không có tiền thì phải luồn cúi mà chịu đựng? Liệu mấy đứa có bị lệch lạc suy nghĩ không? Mình muốn nuôi dạy con thành người tốt, mình không muốn chúng trở thành người như cha nó. Mình giằng xé giữa hai luồng suy nghĩ và quyết định nói thật với bố mẹ. Hai người họ cũng bất ngờ lắm nhưng cuối cùng bàn bạc thì rút ra kết luận khuyên mình không ly hôn, nhưng hãy làm rõ để tránh thiệt hại sau này và mình cũng đồng ý với điều đó.
Sau một tháng “công tác” không biết có thật hay không, anh về nhà với giỏ quà trên tay và xin lỗi vì đã nặng lời. Nhưng chỉ thế thôi, anh chẳng thèm nhắc gì về vụ ngoại tình nữa. Mình và anh quyết định ngồi xuống nói chuyện. Mình ra tối hậu thư rằng chuyện ngoại tình tuyệt đối không được để con biết. Nếu con biết, mình sẽ lập tức ly hôn, đưa ghi âm ra tòa để giành toàn bộ tài sản. Anh cũng gật đầu đồng ý rồi thôi. Kể từ đó đến nay hai vợ chồng sống trong nhà như hai người lạ, trừ khi có mặt con thì giả vờ thân thiết một chút.
Mọi chuyện dường như đến đây là kết thúc nếu mình không đọc được một chủ đề có hoàn cảnh từa tựa như mình, có một người nội trợ ở nhà, còn chồng kiếm ra tiền nên ngoại tình và người vợ phân vân nên lên bài hỏi ý kiến. Kết quả là hằng sa số bình luận chỉ trích người phụ nữ rằng phụ nữ kiếm không ra tiền, chỉ có mỗi cailon mà còn đòi hỏi, rồi ngon thì bỏ chồng xem sống thế nào, rồi bú tiền chồng ăn bám chồng mà còn ý kiến ý cò… Mình thực sự sốc, đây là cách mà mọi người nhìn nhận phụ nữ nội trợ ư? Mọi người nghĩ tại sao nội trợ lại kiếm không ra tiền, chẳng phải vì họ bận sinh đẻ mà mất đi cơ hội làm việc ư? Tại sao mọi người nghĩ nội trợ bỏ chồng thì không sống nổi khi mà tuổi trẻ của họ thay vì học hành làm việc thì phải học làm mẹ bỉm sữa? Tại sao lại gọi nội trợ là ăn bám bú tiền chồng khi mà tiền đó là nuôi con và quán xuyến nhà cửa thay vì ăn chơi xả láng? Mọi người nghĩ một người phụ nữ hi sinh tương lai sự nghiệp, hi sinh sự tự do và tuổi trẻ, hi sinh thời gian và sức lực để trở thành một người nội trợ làm hậu phương vững chắc cho chồng lại là một con đàn bà vô giá trị chỉ có mỗi cailon thôi ư? Vậy thì hơn chục năm qua mình cố gắng vì cái gì cơ chứ, chỉ để bị khinh thường như dưới đáy xã hội thôi à?
Cuối cùng mình nằm đây, viết nên những dòng này với bao nhiêu suy nghĩ. Nếu ngày đó mình không vỡ kế hoạch, tiếp tục ở lại làm việc trong công ty nước ngoài thì sao? Nếu ngày đó, mình gửi con đi nhà trẻ và quay lại làm việc thì liệu có cơ hội thăng tiến? Nếu mình không dại dột hi sinh tuổi trẻ cho chồng mà tập trung vào bản thân thì giờ mình liệu có ngang hàng với chồng? Bao nhiêu chữ nếu, nhưng cũng chỉ là nếu. Thời gian thì không thể quay ngược và mình thì cũng không còn trẻ, lại còn bị ràng buộc bởi con cái thì chẳng thể quay đầu nữa rồi. Nhưng trộm nghĩ, thay vì dự tính kế hoạch nhắm mắt làm ngơ mà sống tiếp như ban đầu, mình đã xét lại rằng chỉ cần đợi ba đứa con khôn lớn đủ để xã hội không còn khắt khe với việc không có cha nữa thì mình sẽ ly hôn. Về già chồng muốn người chăm sóc thì gọi tình nhân về mà chăm. Trong thời gian đó mình sẽ để dành tiền phòng thân, đóng bảo hiểm dưỡng lão, giữ băng ghi âm lại, sau này ra tòa thì lấy tài sản xem như công làm ô sin suốt bao năm nay. Lúc đó không phải lo toan cho con cái nữa thì mình thuê cái tạp hóa nho nhỏ buôn bán kiếm 5tr thôi cũng được. Cho có nghề chứ mình mệt mỏi với việc bị gắn mắc nội trợ hầu chồng giá trị chỉ có mỗi cailon rồi. Chứ giờ mà xưng hai chữ nội trợ chắc ngang với cặn bã xã hội luôn quá.
Facebook Comments