37019: Hôm nay, mình đọc được tin nhắn của mẹ, gửi vào máy con gái mình sau khi con gọi bà 3 cuộc bà không nghe máy. Mẹ mình nói sau này đừng gọi làm phiền bà nữa, bà không có tiền mà cho, “chungmay là l,u~ *** *** chỉ biết hu,t,m,au người”. Lòng mình tê tái và lạnh lẽo. Từ đầu đến cuối lỗi sai đều do mình, nên giờ mình chỉ biết nói xin lỗi và vô cùng hối hận.
Mình vừa thất nghiệp sau 6 năm làm cho một công ty gỗ lớn của Việt Nam. Môi trường công ty mà có quá nhiều thành viên thân thuộc gia đình, thì mình- một người ngoài bị đào thải sau một quá trình cũng là chuyện hoàn toàn hiểu được. Mình cũng vừa làm nốt những ngày cuối cùng vừa nộp đơn xin việc khắp nơi. Mình lo sợ những ngày không đi làm thì mọi thứ đối với mình nó thực sự tồi tệ. Vì mình gánh trên vai món nợ khổng lồ, đôi lúc thực sự không thể xoay sở được, nên vài năm qua, lúc nào túng quá, mình đều gọi mẹ để xin tiền đóng học cho con. Con mình học bán trú khoảng tầm 2tr một tháng. Mức lương 10tr đồng của mình không đủ để trang trải nữa. Vì vậy mới có đoạn tin nhắn ở đầu mình viết.
Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ 10 năm trước. Khi mình ra trường và đi làm còn em trai mình bắt đầu vào đại học. Hàng tháng mình phụ tiền ăn học cho em với đồng lương ít ỏi. Cứ ngỡ em mình học hành ổn định, tới khi nhà trường gửi thông báo cho nghỉ học về nhà, cả gia đình mới vỡ lẽ. Nó ham mê game và bỏ học, nói dối bố mẹ, nói dối chị. Cú sốc đó đối với cả gia đình mình thật sự không thể bày tỏ được. Bố mẹ mình im lặng một thời gian dài. Ngoài bỏ học nó còn nợ nần người ta rất nhiều. Bố mình nhất quyết không trả nợ cho nó. Mình ở trong Nam với chú thím, đi làm và lấy chồng trong Nam. Nhưng cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc, mạnh ai người đó sống, mình như mẹ đơn thân thực sự trong chính ngôi nhà của mình. Chú mình đã đón nó vào để cho nó đi làm, vẽ hướng cho nó phát triển.
Vào Nam, người ta vẫn dí theo nó đòi nợ, ép nó tới đường cùng. Nó phải quỳ xuống xin mình giúp nó trả nợ, nó hứa sẽ lo làm để cùng mình trả. Nhưng khi mình vay một số tiền lớn cho em trả nợ, thì vài ngày sau, nó cầm luôn laptop, điện thoại của mình và về Bắc, chỉ để lại cho mình một lá thư xin lỗi. Lúc ấy thực sự mọi thứ sụp đổ, mình nói thật với bố mẹ, chú thím là mình đã vay rất nhiều tiền để trả nợ giúp em, cầu xin mọi người hãy giúp mình. Nhưng đổi lại là những lời trì triết, trách móc của mọi người. Mẹ mình nói vì mình làm hư nó, chiều chuộng nó phá tan cuộc đời nó.
Mình đã cố gắng làm suốt những năm qua, nợ vay chỗ này đắp chỗ kia, càng lúc càng nhiều. Mình cũng trở nên khép kín hơn, sống trong mặc cảm và tội lỗi với chính bản thân mình và con mình. Rồi sau quãng thời gian bặt tăm, mất tích không thể liên lạc thì em mình trở về nhà. Nó nói nó làm ăn được, trông cũng không đến nỗi nào. Bố mẹ mình cũng dần an tâm. Nó cần vốn làm ăn, bố mình sẵn sàng bán ruộng ở quê để đưa cho nó. Cả phần ruộng của mình cũng dành cho em làm ăn. Không ai nói đến khoản nợ mà mình đang gánh và giúp mình.
Rồi nó xin lỗi mình vì đã bỏ đi năm ấy, thương em nên mình cũng không trách móc gì cả. Bao lần dò hỏi em xem nó làm gì ngoài hà Nội, nhưng nó chỉ nói em làm kinh doanh, chị cũng nên đổi hướng đi, đi làm thuê bao giờ mới giàu. Nó lấy vợ, ai cũng mừng cho sự thay đổi của nó. Vợ nó người Hà nội, con nhà gia giáo đàng hoàng nên cả nhà cũng vui mừng và an tâm. Đùng cái nó bị bắt vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Nhà mình một lần nữa như rơi xuống vực sâu, không lối thoát. Nhưng vợ nó còn đang mang thai, cháu cần chỗ dựa nên ai cũng tự động viên phải cố gắng để lo cho con cho cháu. Bố mình phải bán một nửa đất đi để lo cho nó. Tuyệt nhiên không ai nhắc gì tới giúp đỡ mình, khi mình cũng đang phải gồng lên suốt 10 năm vay mượn lời lãi. Bố nói khi nào lo cho em xong rồi sẽ tới lượt chị. Lúc người ta ép mình quá, chú mình có xin bố mẹ cho mình một ít để trả bớt đi, bố mình cũng đã gửi vào để giải quyết trước mắt. Cho mình cơ hội tồn tại tới giấy phút này.
Nhưng giờ mình sắp nghỉ công ty, những người cho mình mượn tiền xoay sở bắt đầu đòi lại. Mình vay lãi 10, mình xin ngưng lãi trả gốc nhưng họ không chịu. Họ ép mình vừa trả lãi và gốc đầy đủ. Số tiền quá lớn, mình không có ý định bùng ai hết. Mình cũng trình bày hoàn cảnh và xin được trả dần gốc và nhận được những lời chởi bới. Nếu mình không trả trước khi nghỉ sẽ cho mình lên mạng, sẽ thuê người làm điều xấu xa. Mình biết mình sai và cùng đường, chỉ thương 2 đứa con nhỏ. Tâm trạng mình khủng hoảng tồi tệ đến mức mình gọi điện về cầu xin bố, trích một khoản nhỏ trong số tiền bán đất để lo cho em để giúp mình, để đổi lại là câu nói của mẹ mình “mày chỉ là *** *** chỉ biết hutmau người”.
Lúc bài này được đăng không biết mình còn tồn tại không, nhưng xin mọi người hãy nhẹ nhàng với những sai lầm của mình một chút. Mình thương em và có lẽ tình thương và sự giúp đỡ của mình không đúng cách nên nhận được sự ghelạnh của gia đình. Xin cuộc đời sau này nhẹ nhàng với hai bé con của mình, sống với mẹ 10 năm trong thiếu thốn và khinh thường của những người xung quanh, với mình đó là cái tội mà mình không thể bù đắp nổi cho con.
Cảm ơn đã lắng nghe nỗi lòng của mình…
Facebook Comments