36988: Trầm cảm vì mắc kẹt trong 1 công việc dù lương cao nhưng ngày ngày phải làm việc trong môi trường cực kỳ toxic
Mình năm nay 26 tuổi, chồng mình 31 tuổi. Mình thì 1 tháng lương cũng 5xtr, làm công ty ở nước ngoài, 1 tháng ở nhà đc tầm 11 12 ngày. Chồng thì làm ở Việt Nam, thu nhập 1 tháng tầm 2x tr. 2 vợ chồng ở cùng ba mẹ nên k tốn tiền nhà, ăn uống thì ba mẹ lo. Nói chung cuộc sống nhìn thì nhẹ nhàng nhưng với mình ngày ngày đi làm như sống trong địa ngục trần gian.
Tính mình thì hướng nội, ngại xã giao kết bạn. Chuyển việc qua công ty mới đc 5 tháng nhưng không thể hòa nhập được. Đồng nghiệp thì toxic, ngoài mặt thì cười nói nhưng trong ko biết như nào, lúc nào cũng chực chờ mình sơ hở là đẩy mình xuống 18 tầng địa ngục. Ma cũ bắt nạt ma mới. Cô lập kì thị vì mình k cùng Quốc tịch. Áp lực công việc phải nói là mức cao, làm hết việc làm tròn bổn phận thì bị đánh giá là vẫn chưa đủ, chưa nhiệt tình trong công việc.
Ko hiểu chưa nhiệt tình là đánh giá dựa vào đâu. Chẳng lẽ phải xắn quần xắn áo làm giúp luôn cả việc của người khác thì mới là nhiệt tình? Nói chung áp lực thì làm ở đâu cũng có, huống hồ gì công việc lương cao thì áp lực hơn gấp mấy lần cũng là chuyện bình thường. Nhưng bản thân mình thì lại yếu đuối, bản lĩnh kém, k tự vượt qua được sóng gió.
Nhiều lần chồng chia sẻ chỉ bảo nhưng mình k mạnh mẽ được. Ngày nào chuẩn bị đi làm xa nhà cũng ôm chồng khóc hết nước mắt. Cứ như thế rõng rã 5 6 tháng trời tình trạng tâm lý của mình ngày 1 tệ. Chồng thì xót vợ nhưng cũng k giúp gì đc vì đây cũng là công việc do mình tự chọn tự đâm đầu vào. Cũng k thể bảo mình nghỉ làm ở nhà chồng nuôi đc vì công ty chồng cũng đang bất ổn, ngày xưa thời công ty thịnh vượng lương tháng chồng lãnh hơn 3x thì mình ở nhà 1 thời gian cũng đc. Bây giờ kiếm tiền khó khăn, tìm được 1 công việc lương cao như thế lại càng khó.
Mình mắc kẹt loay hoay chịu đựng từng ngày k biết khi nào những ấm ức trong lòng mới được nguôi ngoai. Cố gắng làm vài năm hết hợp đồng chắc cũng phải buông bỏ. Về nhà tìm việc nào đó tuy lương k cao nhưng thôi thà ở quê nhà thanh thản đỡ tủi nhục, k bị coi thường chà đạp.
Mơ ước chạy theo đồng tiền nơi xứ người r cuối cùng nhìn lại bản thân thật đáng thương…
Facebook Comments