36919: Giờ mình nên tiếp tục như thế nào?!
Mình 38 tuổi và chồng 40 tuổi, kết hôn được 8 năm và có 2 con, 1 bé 5 tuổi và 1 bé 2 tuổi. Hai vợ chồng mình yêu nhau và tự gây dựng cuộc sống mà không có bất kì sự giúp đỡ nào từ 2 bên vì gia đình 2 bên đều khó khăn. Chồng mình là công chức, lương thấp nhưng thời gian linh hoạt, đỡ đần mình việc đưa đón con đi học (đứa lớn) và chăm sóc con khi mình đi công tác xa nhà. Mình làm tư nhân nên lương cao, lo mọi chi phí trong nhà từ tiền trả nợ ngân hàng (vay mua nhà), chi phí ăn uống, học phí của con, và những việc phát sinh. Chồng mình trả tiền điện, nước, phí chung cư và mua sắm linh tinh khi cần và chẳng bao giờ đưa tiền cho mình bao giờ. Mặc dù mình lương cao nhưng vì khoản vay ngân hàng rất nhiều nên tiền trả nợ ngân hàng mỗi tháng chiếm 2/3 lương, chi trả mấy việc hằng tháng có khi mình còn bị âm. Nhưng mình vẫn cố gắng xoay sở.
Điểm tốt của chồng mình là ngoài giờ làm việc là về nhà chăm con, làm việc nhà (giặt giũ, lau chùi, rửa bát). Anh là người rất sạch sẽ và kĩ tính. Anh không cà phê, không thuốc lá, không bài bạc (lâu lâu mua vé số với hi vọng đổi đời), không tụ tập nhậu nhẹt (lâu lâu có sự kiện mới tham gia). Mình thì nấu ăn (nếu có thời gian), chăm sóc con cái, nhắc nhở con học hành.
Điểm xấu là anh cực kì gia trưởng, bảo thủ từ việc nhỏ tới việc lớn. Anh không bao giờ bàn bạc với mình về việc gì trong nhà và luôn tự ý quyết và đặt mình vào việc đã rồi, và thường suy nghĩ áp đặt là đó là điều mình và con cần (nhưng thực tế là không đúng với suy nghĩ của mình và con).
Những việc nhỏ nhỏ mình nói vài lần nhưng không thay đổi, nói nhẹ nhàng góp ý thôi, nhưng vẫn vậy, thôi thì mình nhắm mắt cho qua.
Nhưng những việc lớn liên quan đến việc mua nhà, đầu tư với số tiền đến hàng tỷ, anh vẫn tự làm và đặt mình vào việc đã rồi.
Thời gian trước mình làm tích cóp được bao nhiêu tiền, anh hỏi mình để đi đầu tư mình đều đưa. Thời gian đầu anh còn bàn bạc với mình trước khi quyết định, và mình luôn cân nhắc mọi yếu tố thắng có/ thua có để lường trước hậu quả, khả năng gánh nợ. Nhưng với anh thì anh chỉ nghĩ đến đường thắng mà không nghĩ đến đường thua. Sau 1, 2 lần đầu bạc bàn với mình và mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát (có lời nhưng không nhiều) thì anh bắt đầu tự quyết theo ý mình. Anh tự mượn tiền của bạn với lãi suất cao và đi đặt cọc mua căn hộ, sau đó đến giai đoạn kí hợp đồng vay ngân hàng thì mình mới biết. Một, hai lần đầu mình thấy thôi thì mình cố thêm một xíu vì vẫn có khả năng và cũng xem như của để dành nên mình đồng ý. Nhưng sau đó, anh liên tục chuyển từ dự án này qua dự án kia, có lúc chưa bán dự án này đã mua qua dự án khác, trong khi mua vào thì dễ, bán ra thì khó dẫn đến có thời điểm gồng cả năm trời gánh lãi ngân hàng + lãi suất cao của bạn (mượn để đắp chỗ này chỗ kia) làm mình rơi vào cảnh khủng hoảng vì không thấy đường thoát. Anh cứ bảo ráng thêm ít lâu nữa sẽ có lời, nhưng cuối cùng, giải pháp duy nhất là bán căn nhà đang ở để trả nợ vào các dự án dang dở (bán với giá rất thấp và mình đã vô cùng tiếc), vì nếu không thì ngân hàng sẽ siết nợ. Nhưng thôi, việc đã rồi và mình nghĩ mục đích của anh cũng chỉ muốn đầu tư kiếm lời, chứ không phải bài bạc hay phung phí gì, chẳng qua đúng giai đoạn khó khăn nên mình xem như mình đang gặp xui. Và trước khi đồng ý bán nhà mình đã có một cuộc nói chuyện rất nghiêm túc với chồng mình rằng sau này muốn mua, bán gì thì phải bàn trước với vợ. Vợ sẽ không chấp nhận bất kì một lần nào mà anh tự quyết nữa. Anh im lặng không nói gì.
Vậy mà lần tiếp theo, khi mình đang ở nhà thuê và mình đã tạm làm quen với việc ở nhà thuê và chưa có ý định mua nhà vì tiền ở các dự án vẫn chưa thu về được và lúc này giá căn hộ giảm cực kì thấp, đùng một cái anh báo đã đặt cọc mua căn hộ mới và đã đặt cọc 50tr. Mình hỡi ôi, vì giờ không có đồng nào trong tay mà mua căn hộ vài tỷ, rồi bán gấp mấy dự án kia thì phải chịu giá lỗ nặng, và hơn hết vị trí căn hộ kia mình cũng không thích chút nào về vị trí (xa trường, xa trung tâm, kẹt xe). Mình nói lần trước đã cam kết làm việc gì cũng phải bàn nhau nhưng anh không bàn, nên lần này mình nhất quyết không đồng ý mua, chấp nhận để anh mất cọc (và tiền cọc đó lại là tiền vay lãi suất cao của bạn, và rồi khoản này mình cũng phải trả khi bán các căn hộ).
Tưởng đâu hết lần này anh rút kinh nghiệm, anh lại tiếp tục tự ý đi tìm mua căn hộ khác, và cũng tự ý chốt mua, cọc tất cả mọi thứ và tự ý chốt giá bán các dự án khác với giá lỗ 300-400tr/căn để có tiền mua căn hộ mới. Và với tổng số tiền bán được + vay của bạn bè chỉ trả được 30% giá trị căn hộ, còn lại vay ngân hàng. Tưởng đâu chỉ thế thôi, anh lại tự ý thiết kế nội thất, làm lại căn hộ thêm mấy trăm triệu chỉ với tiền đi vay nợ. Tất cả anh đều âm thầm làm và không nói với mình tiếng nào. Đến khi anh báo đã thanh toán, giờ chỉ kí vay thì mình chỉ biết gào thét trong vô vọng, vì tưởng tượng ra số tiền anh vay ngoài với lãi suất 3%/tháng thì mình chỉ muốn ngất. Và mình ngất là bởi vì mình sẽ là người gánh số nợ đó chứ không ai khác, vì anh chẳng có khoản nào đắp vô, gia đình cũng không có gì để hỗ trợ, và ngất vì với số tiền phải trả nợ ngân hàng hằng tháng thì không thể tích lũy để trả nợ vay bên ngoài (tiền anh mượn bạn và tiền mình mượn của bạn mình).
Lần đó mình muốn li dị vì đã quá mệt mỏi, thấy anh không tôn trọng mình nên không muốn tiếp tục. Mình thực sự muốn ở một mình, nuôi con, gây dựng lại từ đầu. Nhưng anh nói thôi thì muốn li dị, cho anh 3 năm nữa, về nhà mới ổn định cuộc sống cho 2 con rồi sau 3 năm tính. Mình ngậm đắng nuốt cay đồng ý. Nhưng từ đó đến nay, anh vẫn thế, vẫn không bao giờ nhìn lại mặc dù trong giai đoạn này cũng không đầu tư gì nữa (cơ bản là không còn tiền và cũng không có dự án nào hay ho). Hằng tháng mình tiết kiệm tối đa, gồng lên để trả nợ và tính toán đầu này đầu kia, lo lắng trăm bề. Cuộc sống ngày qua ngày, cũng không vui nhưng cũng không cãi vả gì, vì anh không thích nói gì đến tiền và những chuyện đã qua. Hai vợ chồng giống như cùng cố gắng nuôi dạy, chăm sóc con chứ hầu như không còn gì với nhau.
Giờ gần đến giai đoạn 3 năm, anh muốn bán căn nhà hiện tại vì anh nói căn này là mua để vừa ở vừa đầu tư. Nếu bán lời được khoảng hơn 1,2 tỷ. Trong đó tiền làm nội thất tầm hơn 300tr, các khoảng thuế phí thêm vài trăm triệu, rồi tiền trả lãi ngân hàng, lãi mượn bạn bè lãi suất cao chắc tổng cũng hơn 1 tỷ. Còn lại xem như tiền vốn cũng chẳng được bao nhiêu (30% đã bỏ ra). Tính ra tiền tiết kiệm của mình đưa vào đầu tư, mua nhà từ lúc trẻ đến giờ không giữ nguyên mà còn thất thoát hơn 1 tỷ (tính từ lúc anh bắt đầu mua dự án đầu tiên). Trong khi đó nếu anh không đầu tư, giờ mình vẫn giữ được căn nhà lúc đầu (3 tỷ + 1 căn hộ và có thể mua ô tô và cuộc sống không nợ nần, con cái còn có thể học trường tốt hơn).
Với tính cách của anh, mình biết chắc anh sẽ không bao giờ thay đổi sự gia trưởng, bảo thủ và tính áp đặt của mình. Nếu tiếp tục, mình biết là mình sẽ đối mặt với nhiều lần như thế cho dù có nói chuyện, cam kết như thế nào chăng nữa (anh đã từng viết cam kết rồi).
Với một người tính tốt rất nhiều (là người đàn ông của gia đình – điều mình vẫn luôn tự hào) nhưng lại nặng tính gia trưởng, bảo thủ như vậy mình có nên tiếp tục hay li hôn. Nếu li hôn mình muốn nuôi cả 2 con và về kinh tế mình có thể lo tốt cho cả 2 con. Và mình biết chắc là cho dù ba mẹ hai bên có nói gì anh cũng không bao giờ thay đổi/
Còn nếu tiếp tục mình không biết phải làm thế nào để anh chịu thay đổi sự gia trưởng, áp đặt này?
Facebook Comments