Mình đã sẵn sàng làm mẹ đơn thân.
Mình mới có em bé được hơn 1 tháng. Sinh xong mình về quê nội, còn chồng ở Hà Nội. Chồng mình là kỹ sư xây dựng, đúng đợt có nhiều dự án bị ép tiến độ nên rất bận. Mình thông cảm là vì anh áp lực kinh tế lo nhà cửa cho vợ con (bọn mình giờ đang ở trọ). Nhưng mình không hiểu được, cả tháng mình sinh anh về được ngày Chủ Nhật thì cũng ở 1 phòng riêng làm việc, thỉnh thoảng sang ngó con một tí xong lại đi, đêm sang nằm cái là ngáy khò khò. Sáng hôm sau mới hỏi “đêm con có dậy ăn không sao anh không biết gì?”. Gọi điện về chẳng khi nào động viên được 1 câu, chẳng khi nào hỏi có ăn được cơm không, con có ngoan cho mẹ nghỉ ngơi không, mà còn bảo “Làm đi, có mỗi việc giặt quần áo thôi đấy”, “ngủ sớm thế? Mặt sắp thành cái mâm rồi đấy”. Có hôm anh về, con khóc đòi ăn, vợ thì chưa được ăn cơm mà anh cũng chẳng buồn bảo “đưa con anh trông cho mà đi ăn”, quay ngoắt xuống nhà ăn cơm với mọi người. Mình tức phát khóc.
Bận như thế nhưng khi ở Hà Nội thì vẫn có thời gian nhậu nhẹt, hôm thì gọi bạn về, hôm thì ra ngoài. Có lần say đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy đi làm. Về nhà thì có khi mình mở cửa sang thấy đang ngồi xem điện thoại?! Công ty đi du lịch cũng sẵn sàng xách vali lên và đi. Mình cảm thấy tủi thân vô cùng. Sao anh không dành 2 ngày ấy về nhà với vợ con chứ? Hay nghĩ rằng cần thời gian để xả stress công việc? Sau này vợ lên Hà Nội rồi tha hồ thời gian chăm? Anh có hiểu được là những ngày đầu sau sinh vợ cảm thấy mệt mỏi, áp lực, cần được nghỉ ngơi và có người chia sẻ đến thế nào không? Em cần anh những lúc ấy, chứ không phải là sau này, khi mà em đã hồi sức trở lại, và tự lo cho bản thân được anh ạ!
Mình đã nói chuyện thẳng thắn với anh nhiều lần nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì. Không biết có phải tại mình suy nghĩ quá nhiều không. Đêm nào nằm ở nhà cũng nghĩ sau này lên Hà Nội xong bọn mình sẽ ly thân, rồi sau đó chia tay hẳn. Vì, mình bây giờ, có khác nào sống 1 cuộc sống riêng không có anh đâu?
Facebook Comments