Hơn mười năm làm vợ, tôi từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng đủ nhiều, gia đình sẽ yên ổn, con cái sẽ hạnh phúc. Tôi đã sống như thế – lặng lẽ, tằn tiện, xoay xở, chịu đựng, luôn nhủ lòng: “Thôi thì chồng mình còn đang khó khăn.”
Chồng tôi là người có tham vọng. Sau khi ra trường, anh loay hoay suốt nhiều năm không có công việc ổn định. Khi anh bắt đầu có chút tiền, thay vì vun vén cho gia đình, anh lại vướng vào sai phạm trong công việc, khiến suýt phải chịu trách nhiệm hình sự. Anh là người đứng ra bán xe để khắc phục hậu quả. Nhưng phần lớn gánh nặng tài chính – từ việc gom góp từng đồng – lại đổ dồn lên tôi.
Tôi đã phải vét sạch mọi thứ mình có: vàng hồi môn, khoản tiết kiệm hơn 100 triệu, tiền mừng tuổi của hai con hơn 36 triệu. Bố mẹ tôi còn phải đi vay giúp 20 triệu từ anh em họ hàng. Tôi đi vay bạn bè 15 triệu nữa. Tổng cộng gần 200 triệu – không phải con số quá lớn với nhiều người, nhưng với một gia đình vốn đã eo hẹp, đó là cả một gia tài.
Tôi không nhắc lại chuyện cũ để kể công. Tôi nhắc lại vì đến tận hôm nay, anh vẫn nhìn tất cả những gì tôi làm như thể đó là bổn phận. Như thể việc tôi ở lại trong cuộc hôn nhân này là vì tôi không có lựa chọn nào khác.
Từ ngày đầu làm vợ, tôi là người chi trả gần như toàn bộ sinh hoạt phí của gia đình – từ tiền học, tiền nhà, điện nước, đến cả từng hộp sữa cho con. Mỗi tháng, anh gửi cho tôi vài triệu, lúc thì 5 triệu, lúc thì 8 triệu – dù tổng chi phí cho cả nhà luôn trên dưới 30 triệu. Tôi chẳng một lời kêu ca.
Đến lúc anh có tiền – lần đầu tiên trong nhiều năm – anh muốn mua ô tô. Tôi chỉ nói: “Anh nên đợi thêm một chút, kinh tế chưa đủ vững.” Vậy là anh nổi giận. Anh bảo tôi ích kỷ. Rồi lạnh lùng nhắn: “Từ tháng này anh không chuyển tiền về nữa. Anh đã nói với bố mẹ rồi. Chúng ta ly hôn.”
Tôi chết lặng. Không phải vì anh đòi ly hôn – mà vì thứ tình nghĩa mười mấy năm nay có thể bị dập tắt chỉ vì tôi không đồng ý cho anh lấy 100 triệu để đặt cọc ô tô. Gia đình ngoài khoản 300tr anh mới có được này ra chưa thấy khoản nào hơn.
Tôi thực sự không chịu được a nữa.
Facebook Comments