Người ta nói, phụ nữ lấy chồng rồi, thứ quan trọng nhất không phải tiền bạc hay địa vị… mà là sự an tâm trong lòng. Vậy mà, bao năm sống bên anh, điều duy nhất tôi chưa từng có chính là cảm giác an toàn.
Tôi đã từng tin rằng hôn nhân của chúng tôi, dù không phải là cổ tích, ít ra cũng đủ bình yên. Nhưng rồi từng tin nhắn phơi bày sự thật. Anh không chỉ phản bội tôi một lần… mà là nhiều lần. Mỗi lần bị bắt gặp, anh lại cúi đầu hứa hẹn, van xin. Tôi mềm lòng tha thứ, nghĩ đến con, nghĩ đến mái nhà, nghĩ rằng “người ta sai thì sẽ biết sửa”. Nhưng rồi sao?
Anh vẫn tiếp tục… với những cô gái trẻ, thậm chí là sinh viên đáng tuổi con tuổi cháu mình. Những cuộc hẹn vụng trộm, những món tiền anh rút từ túi chung của gia đình để cho người khác. Tôi đọc được hết. Từng câu chữ nhói vào tim. Cười nói, tán tỉnh, thương hại và chu cấp cho người ta, trong khi vợ ở nhà cố gắng vun vén, con thơ chỉ mong bố đưa đi công viên cuối tuần.
Có lúc tôi tự hỏi… tôi đã sai ở đâu? Tôi có thiếu thốn đến mức anh phải tìm đến người khác? Hay vì trái tim anh vốn chưa từng thuộc về tôi? Cái đau của người vợ bị phản bội không phải ở việc chồng ngủ với ai khác, mà là cảm giác mình bị coi rẻ, bị thay thế quá dễ dàng.
Tôi đã tha thứ nhiều lần, nhưng càng tha, anh càng nhẫn tâm. Tôi như một cái bóng trong chính mái ấm của mình. Tôi câm lặng chịu đựng, rồi khóc một mình khi con ngủ. Tôi yếu đuối hay tôi dại? Không biết…
Chỉ biết rằng, có những vết thương không bao giờ lành, có những sự thật giết chết một người phụ nữ từ bên trong, dù bên ngoài cô ấy vẫn cười, vẫn làm tròn vai một người vợ, một người mẹ.
Tôi viết ra những dòng này không để than thân, cũng không để xin ai thương hại. Chỉ muốn gửi gắm đến những ai còn nghĩ ngoại tình chỉ là “vui chơi ngoài đường”: Xin đừng. Nó giết chết một người đàn bà nhiều hơn một lần.
Một người vợ ng* dại. Sẽ bắt đầu một cuộc sống mới đúng ko mọi người…!
Facebook Comments