Ngày hôm nay, tôi biết mình là người thứ ba.
Tôi gặp anh một cách rất tình cờ. Mùa hè năm trước, tôi đưa người nhà đi khám huyết áp cao ở Bệnh viện BM. Hôm đó, người khám cho chúng tôi là một bác sĩ mà tôi chẳng để tâm nhiều, chỉ biết tên trên phiếu khám. Số điện thoại tôi dùng để đăng ký khám cho người thân được lưu lại.
Vài ngày sau, anh nhắn tin làm quen. Lúc đó tôi mới biết anh làm ở Viện TM thuộc BM. Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng, tinh tế. Có lẽ tôi thích anh vì anh giỏi. Tôi luôn ngưỡng mộ sự thông minh và bản lĩnh của những người làm nghề bác sĩ.
Chúng tôi nhắn tin qua lại khoảng hai tháng. Rồi gặp nhau. Rồi có những sự thân mật. Nhưng xen giữa những cuộc trò chuyện và lần gặp gỡ ấy, tôi bắt đầu thấy những điều lạ. Anh hầu như không bao giờ nhắn tin vào buổi tối. Cảm giác như anh đang giấu tôi điều gì đó.
Mối quan hệ này khiến tôi mệt mỏi một cách mơ hồ. Không tên, không rõ ràng. Là phụ nữ, lại có tri thức và công việc, tôi nghĩ mình xứng đáng nhận được sự trân trọng nhiều hơn thế. Tôi quyết định dừng lại.
Thỉnh thoảng, anh vẫn nhắn tin, nói muốn gặp. Tôi từng nghĩ có thể do cả hai đều bận rộn, nhiều áp lực công việc, nên chẳng thể toàn tâm toàn ý cho nhau. Anh chuẩn bị đi Pháp tu nghiệp theo chương trình của viện. Trước ngày đi, anh vẫn nói muốn gặp tôi.
Nhưng tôi không đồng ý. Tôi còn thương, nhưng tôi không biết mình là ai trong mối quan hệ này. Tôi dừng lại.
Và rồi, ngay đêm hôm đó, một sự tò mò thôi thúc tôi tìm nick Facebook của anh. Chỉ vài cú gõ, tôi thấy. Anh đã kết hôn. Vợ anh là một cô gái xinh đẹp và trông rất thông minh – tôi đoán thế, vì cô học trường chuyên, và trong mắt tôi, những cô gái như vậy đều thật rạng rỡ.
Lướt xuống vài tấm ảnh, tôi chết lặng. Họ có một thiên thần nhỏ, chắc tầm một tuổi. Gần bằng thời gian tôi và anh quen nhau.
Một luồng nóng rực dâng lên cổ họng. Tôi thấy buồn nôn, chỉ có thể nôn khan. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình huống trớ trêu như thế này.
Tôi nhắn cho anh: “Thật sự sốc khi biết rằng anh đã có gia đình.”
Ngồi lặng đi, tôi thấy mình tội nghiệp. Từ đầu đến cuối, tôi không biết mình đã làm sai điều gì để gặp phải một người như thế. Nhưng rồi tôi cũng thấy mình may mắn. May mắn vì đã kịp dừng lại, trước khi mọi thứ đi quá xa.
Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Facebook Comments